Trọng Sinh Về Lại Năm 1988 - Chương 2: Cô gái nhỏ xinh đẹp
Trong nhà có ba chị em, Giản Ninh là chị cả, Giản tiểu Ngữ là chị hai, hai người ngủ chung phòng ngủ phụ, Dương Quế Hoa cùng cô ba Giản Tiểu Ngôn ngủ phòng chính.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Giản Ninh lấy cớ đi tìm việc muốn đi “vào thành” xem, tuy nói Linh Thủy thôn gần nội thành thành phố B, nhưng thuộc một góc vùng ngoại thành, ngày thường đi trung tâm thành phố cũng rất phiền toái, không có lập nhóm thì không đi được, phải đứng ngoài đường cái bắt ô tô đi cũng mất một giờ. Thời điểm người nhiều đều phải chen chúc nhau cùng ngồi không khác cái bánh nhân thịt lắm, cho nên nơi này cũng được cái gọi là “Vào thành”.
Dương Quế Hoa lấy từ túi quần ra 5 mao tiền đưa cho Giản Ninh, nhéo nhéo túi quần, lại cũng không nhiều tầm 5 mao tiền lại đưa qua, “Giữa trưa đừng để đói bụng, sắp Tết nhất, nơi nào có việc cho ngươi làm, tìm không thấy liền từ từ tính, chờ qua năm mới, ta tìm xưởng trưởng hỏi xem có thể hay không kiếm một vị trí ở trong xưởng mà làm.
Dương Quế Hoa kỳ thật lớn lên cũng không kém, nhìn ảnh trong nhà có thể thấy được hồi trẻ cũng là một mỹ nhân, chẳng qua cuộc sống áp lực nhiều bức nàng đến nhanh già đi, khuôn mặt tiều tụy, nếp nhăn khóe mắt hãm sâu.
Trong 3 chị em thì Giản Ninh lớn lên giống Dương Quế Hoa nhất, truyền cho nàng diện mạo xinh đẹp, đôi mắt có thần, lông mi dài mà đen, mũi thẳng cùng khuôn miệng nhỏ nhắn, nàng hơi hơi câu môi gật gật đầu, “Ta biết rồi, mẹ.”
Thành phố B năm 1988 , trong mắt Giản Ninh – người đã sống cuộc sống phồn hoa ở đời sau, thì có chút ảm đạm, rốt cuộc lúc này cách công cuộc cải cách cũng mới mười năm, trong thành cao ốc building tuy rằng có một ít, nhưng không nhiều lắm, năm trước nổi tiếng nhất nơi nội thành này cũng chỉ là tiệm cơm quốc tế mới sửa sang xây dựng lại, trên đường nhiều người còn bận quần áo hơi kiểu, xe taxi, xe tư nhân cũng không thấy nhiều, phương tiện lưu thông chủ yếu là xe đạp.
Giản Ninh vừa đi vừa ngắm phố, bởi vì gần tới Tết Âm Lịch, rất nhiều trường học cùng đơn vị đều nghỉ, đường phố vô cùng náo nhiệt, thời tiết phương Bắc lạnh lại khô ráo, đại đa số người đều mang theo mũ quàng khăn quàng cổ, Giản Ninh cũng không ngoại lệ, toàn thân trên dưới cũng mặc kín mít.
“Cô gái, ta có khoai nướng, muốn nếm thử không?” Ven đường có xe đẩy bán khoai nướng, thấy Giản Ninh đứng ở một bên, xoa xoa tay mở miệng hỏi, nghĩ có thể nhiều bán cái nào thì thêm cái đó.
Giản Ninh lắc đầu, một đôi tròn xoe mắt to chớp nha chớp, mở báo chí trong tay, “Sư phó*, ta muốn hỏi một chút, cho ta hỏi tòa soạn báo này đi như thế nào? Ở đây viết là ngõ 18 đường Hưng Nghiệp.”
Sư phó: người bán hàng/người quản lí cửa hàng…
“Đường Hưng Nghiệp sao?, ngươi cứ đi thẳng về phía trước, qua 2 đường cái, sau đó quẹo phải liền đến, cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi đi về phía trước rồi tìm người lại hỏi”, người bán hàng khua chân múa tay.
“Thực cảm ơn ngài.”
Giản Ninh đang cầm chính là tờ báo địa phương hàng ngày, là của nửa tháng trước, Dương Quế Hoa mang từ trong xưởng về. Hiện tại nàng muốn làm biên tập viên báo, thấy thông tin tuyển dụng biên tập báo đài, tiền lương cùng đãi ngộ cũng không tệ lắm, thông báo tuyển dụng hạn là đến ngày mai, cho nên nàng nghĩ tới tới thử một lần.