Trầm Quang Theo Hướng Nam - Ôn Thanh Hoan - Chương 52
Trong phòng sinh đóng chặt, tiếng gào tiếng của phụ nữ không ngừng vang lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, khàn cả cổ họng, mang theo đau đớn không thể thừa nhận.
Xuyên thấu qua cánh cửa, xuyên thấu hành lang.
Cố Trầm Quang ngồi bên bàn giải phẩu, một tay nắm chặt tay Lộ Nam Tâm, lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi, không biết là của anh hay là của cô. Phía sau anh là một tấm màn ngăn lớn, tất cả bác sĩ đều đang bận rộn đằng sau, còn dư lại hai người ở một bên. Trong lúc nhất thời, anh chợt cảm thấy, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
—— Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi môi bởi vì quá đau đớn, khô nứt ra vết thương, lại bị cắn chảy máu.
Nhếch nhác rối tinh rối mù.
Đau đớn khó có thể chịu đựng được chiếm cứ cả khuôn mặt, giống như dùng một viên đạn liền có thể áp đảo cô. Mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng tuôn ra, cho tới bây giờ đôi mắt đen long lanh sáng rực bởi vì đau đớn quá độ đã tan rả. Người từ trước đến nay luôn ngấm ngầm chịu đựng, thế nhưng lúc này giống như là không thể nào chịu đựng được nữa tự giác gào thét lên, kêu phá cổ họng.
Cố Trầm Quang không có lúc nào giống như lúc này, đau khổ cùng sợ hãi tựa như bị người bỏ lại nơi núi đao biển lửa 18 tầng địa ngục.
Tất cả dây cung lý trí đều bị cứng rắn đứt đoạn.
Cố Trầm Quang nắm tay Lộ Nam Tâm, dán sát gò má vào mặt cô, ánh mắt thẳng tấp nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lời nói không mạch lạc: “Bảo bối, bảo bối, đừng sợ, đừng sợ…… Anh ở đây, ở đây……”
Lộ Nam Tâm đã sớm bởi vì đau đớn mà ù tai, giờ phút này lại nghe được giọng nói của anh, yếu ớt mà mơ hồ, nhưng cô vẫn không nhịn được liều mạng dùng một tia khí lựn cuối cùng quay lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả nước mắt không chịu khống chế rơi xuống: “Đau quá, Cố Trầm Quang…… Em đau quá, đau quá. Tại sao lại đau như vậy…….”
Hai mắt của Cố Trầm Quang cũng đỏ dọa người, cố gắng chống đỡ dụ đỗ cô: “Không sợ, lập tức sẽ xong ngay….. Bác sĩ nói rất nhanh, thật…..”
Hơi thở Lộ Nam Tâm mỏng manh, nước mắt không ngừng lăn xuống hòa lẫn vào mồ hôi. “…… Nhưng mà em đau lâu như vậy, như thế nào còn chưa khỏe…. Có thể, em có thể sẽ chết hay không? Trên sách nói, rất là nhiều phụ nữ đều chết khi sinh con…… Em có thể……”
“Sẽ không, nhất định sẽ không, không cho nói bừa!”
“Nhưng mà em cảm thấy…… Bản thân đã đau sắp chết rồi. Thật, thật…… A!” Lộ Nam Tâm đột nhiên thét to một tiếng, ngón tay trong nháy mắt níu chặt ga giường, nửa người cũng đau đến ngưỡng lên.
Có bác sĩ ở đằng sau tấm màn kích động mở miệng: “Đầu! Đầu đi ra! Dùng sức, lại dùng sức! Lập tức liền sinh rồi!”
Cố Trầm Quang giống như không nghe thấy. Tay anh nắm lấy tay cô gái nhỏ đang đau đớn quằn quại, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt trầm thấp đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu, giống như là đang thề: “Bảo bối sẽ không sao hết. Lộ Nam Tâm, em nghe cho rõ, nếu em dám chết, anh nhất định sẽ đi tìm em, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho em.”