Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 9: Lính Đào Ngũ Được Xá Tội?
1.
Thật may tôi bị say nắng cũng không quá nghiêm trọng nên chỉ cần nghỉ ngơi 2 ngày đã có thể khoẻ lại. Gia Phúc kéo tôi đến sân cầu lông ở nhà văn hoá của huyện để tập luyện. Nghe nói tuần sau chúng tôi sẽ phải kiểm tra nội dung giao bóng và các bước di chuyển.
Sân cầu lông ở đây vào cuối tuần cũng khá đông đúc, già trẻ lớn bé đủ cả. Có cả những đứa nhóc chỉ cao qua cây vợt tầm một gang tay cũng đã đến đây học chơi cầu lông. Nhìn tụi nhỏ chăm chỉ tập luyện làm một con sâu lười như tôi có chút hổ thẹn.
“Trúc khởi động đi, sao đứng ngẩn ra vậy?”, Gia Phúc vừa khởi động vừa nhắc tôi.
“Tớ khởi động ngay đây”. Tôi vặn tay, vặn chân, uốn éo như sâu đo. Cậu nhóc sân kế bên nhìn tôi rồi cứ bụm miệng cười suốt từ nãy đến giờ. Đúng là quá lâu rồi tôi không vận động nên ngay cả cách khởi động cũng quên mất, phải dòm ngó bắt chước những người xung quanh. Lúc đi làm, thời gian để ngủ còn thiếu nói chi đến chơi thể thao.
Gia Phúc chỉ tôi cách cầm vợt, rồi thị phạm cách giao cầu thuận tay, trái tay, các bước di chuyển đơn bước, đa bước và các bước nhảy trong cầu lông. Dây thần kinh vận động của tôi đã ngắn thì chớ, kết hợp với việc lâu ngày không vận động, trông tôi chậm chạp, vụng về không khác gì con rùa lật ngửa. Cậu bé sân kế bên bây giờ đã chẳng còn thèm giấu diếm mà cười đến ngặt nghẽo.
“Tớ bỏ cuộc”. Tôi thả cây vợt, ngồi phịch xuống sân sau nửa tiếng vật vã chạy tới chạy lui, giao bóng thì trái được trái không, còn đỡ bóng thì hầu như chẳng được trái nào.
“Mới như vậy đã bỏ cuộc?”. Tôi có thể nghe ra giọng điệu khích tướng của Gia Phúc.
“Ừ, hình như tớ vẫn chưa khoẻ lại hoàn toàn”, tôi nói dối.
“Trước khi tập Trúc còn tươi như hoa mà nhỉ, nhanh như vậy đã bệnh lại rồi”, Gia Phúc nheo mắt.
“Phúc cũng thấy rồi đó, tớ hoàn toàn không có khiếu vận động gì cả”
“Trúc không cần khiếu, chỉ cần kiên trì thôi. Chơi môn này không chỉ là vì bài kiểm tra mà còn để cậu nâng cao thể lực. Do thể lực Trúc yếu nên mới dễ bị say nắng như vậy đó”. Gia Phúc mặt như ông cụ non nghiêm giọng nói.
“Nào, tiếp tục đi”. Nói rồi Gia Phúc kéo tôi đứng dậy làm tôi suýt mất thăng bằng.
“Uây, uây, uây, hai người làm gì mà nhảy dance sport ở sân cầu lông vậy hả?”, chất giọng đặc sệt pha chút cợt nhả này khỏi cần nhìn tôi cũng biết là ai.