Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 5: Quân Sư
1.
Tiếng ồn ào xôn xao bỗng chốc im bặt khi tôi bước vào. Lớp học thêm tại nhà của thầy Đức Anh là một căn phòng được xây dành riêng cho việc dạy học. Có vẻ thầy chỉ mới vừa “trùng tu” lại sau khi số lượng học trò gia tăng. Màu tường căn phòng nhìn mới hơn hẳn so với các phòng khác của căn nhà.
Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ trống ở bàn cuối. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên ồn ào trở sau khi có thêm hai người khác bước vào.
Là Gia Phúc và Văn Bắc!
Hai tên nhóc này tại sao cũng có mặt ở đây nhỉ? Đương nhiên là bọn họ có quyền đi học thêm nhưng lý do thì tôi chẳng tài nào nghĩ ra được. Văn Bắc vốn là lớp trưởng, học hành rất cừ. Theo tôi nhớ thì cậu ấy cũng chưa từng đi học thêm ở bất cứ đâu. Gia Phúc thì khỏi nói rồi. Nhưng lạ nhất vẫn là việc rõ ràng chỉ mới hôm qua thôi hai người đó còn nói chắc như đinh đóng cột rằng không có hứng thú với việc đi học thêm cơ mà!?
“Hé lô Trúc, tụi này ngồi ở đây nha”
Chẳng đợi tôi kịp phản ứng, Văn Bắc đã đẩy tôi lùi vào trong. Gia Phúc đi vòng ra phía sau ngồi bên tay phải tôi. Thế là cả ba chúng tôi lại ngồi chung một bàn.
Chuyện này không ổn chút nào! Kế hoạch đến đây thoát ế của tôi sẽ bị hai tên kì đà này cản mũi hoặc cười nhạo nếu bọn họ phát hiện ra mất. Văn Bắc lại rất thích cái trò thám tử nhí nhố của cậu ta. Tệ hơn nếu Gia Phúc nói cho mẹ tôi biết thì chắc chắn tôi sẽ bị tẩn cho một trận nên thân vì tội “con gái mất nết”.
“Biều cảm này là gì đây? Trúc có vẻ không thích bọn này đến đây học hả?”. Văn Bắc xoa xoa cằm, cái “Rada thám tử” của cậu ta bắt đầu hoạt động rồi.
Văn Bắc cứ như đang đi guốc trong bụng tôi. Cầu cho cậu bị ngã trẹo chân đi!
“Hahahahahaha. Trúc còn chẳng thèm giả vờ phủ nhận luôn! Dễ thương quá đi”
Văn Bắc khoái chí, vừa cười vừa vỗ vào vai tôi.
Tôi chưa biết phải đối phó thế nào thì lại bị Gia Phúc kéo về phía mép bàn và ngồi chen vào giữa.
“Sorry Trúc, Phúc ngồi ở đây để tiện nhìn phía góc bảng bên này hơn. Ngồi bên này hơi khuất tầm nhìn”.
Vậy còn tôi thì sao? Tôi nhỏ con hơn cậu ta rất nhiều nên chắc chắn còn bị khuất tầm nhìn hơn nữa ấy chứ! Tôi sắp tức chết với hai cái tên này.
“Vậy ông có cần tui đổi chỗ cho không? Chỗ tui nhìn rõ cả hai bên bảng nè”. Văn Bắc nhiệt tình đề nghị.
“Không cần đâu. Ngồi như vậy được rồi”
Tôi linh cảm Văn Bắc đã đánh hơi được động cơ không trong sáng của tôi. Ánh mắt cậu ta thể hiện sự tò mò vô cùng lộ liễu. Tôi còn chưa kịp động thủ gì thì đã có “hai con kì đà” to đùng ngay bên cạnh. Còn chưa bắt đầu mà đã chông gai thế này rồi. Chuyện này không biết sẽ trôi về đâu đây?!
2.
Đã hơn hai tuần học thêm ở đây nhưng kế hoạch của tôi vẫn đang dậm chân tại chỗ. Phần vì tôi ngại “hai cái bóng đèn” đang ngồi kế bên, nhưng phần lớn vẫn là do tôi chưa biết nên làm gì tiếp theo cả.