Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 3: Người Phụ Nữ Khóc Đẹp
1.
Quả nhiên như những gì tôi nghĩ. Dường như tất cả mọi chuyện liên quan tới tên nhóc Gia Phúc đều dẫn tới một điểm mù. Không chỉ vậy, càng ngày các mảng kí ức của tôi càng trở nên mờ nhạt. Tôi nghĩ mình đang sống lại tuổi 18 một lần nữa. Đã có một cái kết định sẵn đang chờ tôi, hay liệu tương lai có thể thay đổi?
Những bận rộn quay cuồng của một học sinh cấp ba đã cuốn bay đi toàn bộ lo lắng, suy luận và cả cái thực tại không tưởng rằng tôi, cô gái 25 tuổi, đang phải học lại cấp 3. Thay vì đau đầu suy nghĩ về các kế hoạch marketing hoặc các deadline dồn dập, tôi đang phải đau đầu vì kết quả thi học kì I của mình.
Thảm họa là nó tệ như tôi dự đoán. Tôi nghĩ mình sẽ đạt điểm trung bình khá cho tất cả các môn, ngoại trừ toán, lý, hóa. Ba môn này chắc chắn là dưới trung bình. Với một người tốt nghiệp cấp 3 cách đây 7 năm như tôi, điều này là lẽ đương nhiên thôi. Nhưng vấn đề là mẹ tôi lại không biết được ẩn tình và chỉ nhìn thấy kết quả.
Mẹ đem chuyện tôi bị điểm thấp than thở với cô Tâm rồi nằn nì Gia Phúc phụ đạo cho tôi khi biết được điểm số không tưởng của cậu ta, 100% điểm 10 cho tất cả các môn. Lúc đầu Gia Phúc từ chối nhưng sau khi cô Tâm thuyết phục thì đã miễn cưỡng chấp nhận phụ đạo cho tôi vào cuối tuần.
Đó là lý do tôi đang phải ngồi học trong sân vườn vào một ngày chủ nhật đẹp trời như thế này.
“Trúc không hiểu những phần nào?”. Giọng Gia Phúc nghe như robot, chắc chắn cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì khi bị làm phiền vào ngày nghỉ thế này.
Nếu tôi thành thật nói với Gia Phúc là tôi không biết làm gì cả, liệu cậu ta có bỏ về luôn không nhỉ?
“Trúc hơi dở toán lý hóa, Trúc nghĩ mình bị mất căn bản rồi, nhưng chỉ là những kiên thức của lớp 12 thôi”. Tôi thành thật thừa nhận.
Quả nhiên mặt cậu nhóc sa sầm, đen kịt như chuẩn bị bão. Dù phương pháp hướng dẫn không phải kiểu dịu dàng, dễ chịu nhưng phải công nhận tên nhóc này tương lai không làm giáo viên thì quả thật quá uổng phí. Chỉ trong một thời gian ngắn mà Gia Phúc đã hệ thống lại toàn bộ kiến thức của học kì I cho cả bả môn. Phần việc của tôi là men theo sơ đồ mà cậu ta đã tổng hợp để ôn lại kiến thức, không hiểu chỗ nào thì đánh dấu lại để hỏi.
“Phúc có thể về nếu có việc, tớ tự ôn là được rồi, có gì không hiểu tớ sẽ hỏi sau”. Bầu không khí phụ đạo yên ắng đến ngộp thở làm tôi muốn đuổi khéo cậu ta về.
“Tớ mà về bây giờ mẹ sẽ hỏi ngay, với lại tớ nghĩ Trúc sẽ có câu hỏi sớm thôi”, Gia Phúc tay chống cằm mắt nhướng về cuốn vở ghi chép ra hiệu cho tôi tiếp tục học bài.
Lòng tự ái của tôi lập tức dâng trào. Cậu ta tưởng mình được điểm 10 hết là có thể nói chuyện với tôi như vậy sao? Nhóc con ỷ mình học giỏi nên muốn lên mặt đây mà. Nhưng bây giờ tôi “nổi máu anh hùng” lên là sẽ hỏng hết việc. Tôi đào đâu ra một gia sư giỏi, dạy miễn phí như vậy chứ.
Được rồi, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Đợi chị đây “công thành danh toại” sẽ cho “thầy” về hưu non ngay.
Tôi nhanh chóng hỏi những phần được đánh dấu, “Trúc không hiểu lắm những phần này”