Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 27: Tôi và Anh
1.
Mùi đồ ăn thơm phức đánh thức tôi dậy. Xung quanh tôi hoàn toàn là một nơi xa lạ. Tôi vùng dậy kiểm tra điện thoại. Kể từ sau khi quay lại hiện tại, tôi luôn cảm thấy bất an nếu như thức dậy ở một nơi lạ. Tôi sẽ vô thức nghĩ mình lại quay trở về quá khứ. Đó vừa là cảm giác mong đợi xen lẫn hoảng loạn.
Tôi biết mình vẫn đang ở hiện tại nhưng đây chắc chắn không phải là khách sạn tôi đang ở. Nhìn vào thiết kế thì nơi này giống một căn hộ hơn là khách sạn. Ra khỏi căn phòng tôi vừa ngủ là một hành lang bằng gỗ. Tôi đi theo mùi đồ ăn, tiếng xào nấu ngày càng rõ hơn.
Gia Phúc đang đứng nấu ăn trong nhà bếp. Đó là một gian bếp mở được thông với phòng khách. Nội thất được thiết kế đơn giản, tinh tế, gọn gàng. Trong nhà cũng đặt rất nhiều cây xanh và hoa. Gia Phúc trông vô cùng đồng điệu với mọi thứ ở đây. Cậu ấy chăm chú đến nỗi không nhận ra tôi đang đứng ở cửa.
Một buổi sáng trong lành với một người đàn ông đang nấu ăn trong bếp. Đó chẳng phải là giấc mơ của mọi cô gái sao! Nhưng hơn ai hết tôi biết được cảm giác của việc thức dậy sau một giấc mơ đẹp. Giấc mơ đó càng đẹp bao nhiêu, bạn sẽ càng cảm thấy tiếc nuối bấy nhiêu. Tôi không muốn phải trải qua điều đó thêm một lần nữa.
Đêm qua sau khi uống hai ly rượu vang, tôi đã cãi nhau với Gia Phúc thì phải. Nhưng tôi chẳng thể nào nhớ được nội dung hay những gì diễn ra sau đó, cả việc tại sao tôi lại ngủ ở nhà cậu ấy như thế này.
Tôi đã lên kế hoạch cho một cái kết thật tốt đẹp nhưng rốt cuộc mọi chuyện lại thành ra thế này. Gia Phúc sẽ chỉ nhớ về tôi như một cô gái phiền phức.
Phải rồi, chuyến bay của tôi! Mấy giờ rồi? Tôi phải ra sân bay nếu không sẽ bị trễ mất!
“Em tỉnh rồi sao? Có muốn ăn chút gì không?” Không biết Gia Phúc đã phát hiện ra tôi từ khi nào.
“Không cần đâu. Tôi cần phải ra sân bay bây giờ. Anh để túi và áo khoác của tôi ở đâu?”
“Chuyến bay của em mấy giờ. Để tôi đưa em đi.”
“Không cần đâu. Tôi có thể tự lo được. Thật xin lỗi vì đã làm phiền như thế này.”
“Em không thể ăn rồi mới đi được sao? Tối hôm qua em chỉ ăn một chút cháo lại còn uống khá nhiều rượu.”
“Tôi thật sự….không…..sao!”
Đầu óc tôi choáng váng. Trước mắt tôi hiện ra tới 2, 3 Gia Phúc. Rõ ràng thân người đã ngã rạp xuống nhưng tôi lại chẳng hề thấy đau chút nào. Tôi cảm nhận có một vòng tay đỡ lấy eo mình.
“Người em đang nóng bừng đây này! Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện.”
“Tôi không đến bệnh viện đâu!”
“Vậy mau vào trong nằm nghỉ, tôi đi mua thuốc cho em!”
“Tôi đã bảo là tôi ổn. Anh mau trả đồ đạc lại cho tôi. Tôi phải ra sân bay bây giờ.”
“Đứng còn không vững mà em đòi đi đâu?!”
“Tôi đi được……Áaaa, mau bỏ tôi xuống. Anh có nghe thấy không? Tôi sẽ la lên đó!”