Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 25: Chỉ một chút nữa thôi!
1.
Dù là tháng 12 nhưng thời tiết ở đây vẫn khá nóng nực. Dòng người đi lại tấp nập trên các con phố. Sau khi đi dạo ở một vài địa điểm nổi tiếng, tôi dừng chân ăn trưa tại một nhà hàng gần chỗ khách sạn tôi đang ở.
Đã tròn một năm kể từ khi tôi quay trở lại quá khứ. Đêm giáng sinh hôm ấy, sau khi nhìn thấy một tia sáng lạ bay ngang qua trên bầu trời, tôi đã ước giá như bản thân có thể lựa chọn khác đi một vài điều. Và rồi cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi.
Dù những thứ tôi có được khi ấy, bạn bè, mối tình đầu, điều mà bản thân muốn làm, gặp lại Bu, nghe được tâm sự của Bố và chị hai…tất cả đã biến mất. Nhưng tôi đã hạnh phúc thực sự ở tất cả những khoảnh khắc ấy. Có lẽ đó là lý do tôi phải quay trở về với thực tại. Tất cả những điều trong Wishlist của tôi đều đã được hoàn thành.
Sau khi nghỉ làm ở công ty, tôi đã đăng kí học làm bánh ban ngày và làm part-time ban đêm ở một vài tiệm bánh để học hỏi thêm kinh nghiệm. Tôi trích một khoản trong số tiền dành dụm suốt những năm đi làm để đi du lịch các nước Đông Nam Á.
Tôi sẽ mở một tiệm bánh có những loại bánh đến từ nền ẩm thực của các nước Đông Nam Á. Tôi đã lang thang du lịch bụi được 3 tháng nay, đi khắp các ngóc ngách để tìm hiểu về các loại bánh đường phố. Hôm nay sẽ là ngày du lịch cuối cùng trước khi tôi trở về Việt Nam bắt đầu công việc kinh doanh.
“Excuse me, are you ready to order?” (Xin lỗi, bạn đã sẵn sàng gọi món chưa?”)
“Yes…Can I have….” (Vâng, tôi muốn ăn….)
Không ngờ chúng tôi sẽ gặp lại nhau như thế này. Hóa ra cô phục vụ nhanh nhẹn chạy tới chạy lui trong quán nãy giờ lại là chị hai. Chị ấy gầy đi trông thấy, thần sắc cũng khá nhợt nhạt. Tôi không nghĩ bản thân có thể tiếp tục ăn ở đây nên đã dọn dẹp đồ đạc rời đi.
“Khoan đã Trúc, em ăn gì gọi đi, ở đây làm đồ ăn rất nhanh. Em đi chỗ khác giờ này sẽ rất khó kiếm chỗ, đồ ăn cũng sẽ lâu lên món nữa.” Chị hai kéo tôi ngồi lại ghế, tay liến thoắng chỉ vào menu giới thiệu món.
“Em không ăn cay đúng không? Em ăn món này đi. Nước ở đây có loại này cũng rất ngon, chị sẽ dặn lấy ít đá cho em.”
“Tôi ăn món này, nước thì lấy Capuchino đá. Chị làm gói mang về giúp tôi.”
“Vậy…vậy à, thì ra khẩu vị của em đã thay đổi nhiều như vậy! Chị sẽ dặn đầu bếp làm nhanh cho em.” Nói rồi chị hai vội vàng chạy đi.
Chị hai nhìn có vẻ rất thạo việc, chắc chắn chị ấy đã làm ở đây một thời gian dài rồi. Tôi thật sự không muốn biết câu chuyện phía sau dáng vẻ này của chị hai chút nào. Tôi sợ sẽ mất bình tĩnh mà kéo chị ấy về Việt Nam cho dù có phải trói chị ấy lại. Nếu như mẹ biết được chuyện này bà ấy sẽ còn đau khổ đến mức nào.
“Em còn ở đây lâu không? Mai là ngày nghỉ của chị, để chị đưa em đi…”
“Mai tôi về rồi. Tôi đi đây.”
“Trúc, chị xin lỗi!”
“Chị không cần xin lỗi tôi! Nếu chị thực sự cảm thấy có lỗi, hãy về thăm mẹ.”