Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 23: Tình đầu có phải thường dang dở?
1.
Hôm nay là ngày thi cuối cùng của Gia Phúc. Đã một tuần rồi tôi không gặp cậu ấy. Tôi cũng hạn chế nhắn tin hay gọi điện để tránh làm phiền cậu ấy. Hôm qua tôi nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ từ Gia Phúc nhưng quyết định sẽ chờ đến khi cậu ấy thi xong rồi mới gọi lại.
Tôi đột nhiên có chút hồi hộp khi nghe tiếng chuông điện thoại chờ bắt máy từ đầu dây bên kia. Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau đó làm tôi có chút giật mình.
“Trúc, sao vậy, có chuyện gì sao?”. Không hiểu sao giọng Gia Phúc lại lo lắng như vậy.
“Hả, sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy? Tớ gọi điện hỏi xem cậu đã về đến đâu rồi thôi.”
“Vì hôm trước tớ gọi điện vài lần nhưng cậu không bắt máy, cũng không gọi lại nên tớ lo không biết có chuyện gì không thôi.”
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là tớ…chỉ là công việc ở tiệm bánh bận rộn quá thôi. Xin lỗi vì làm cậu lo lắng.”
“Cậu không cần phải xin lỗi đâu. Tớ gần về tới trạm xe buýt rồi. Tớ sẽ đi bộ về nhà.”
“Không cần đâu. Tớ cho cậu quá giang về.”
Tôi vẫy tay ra hiệu khi Gia Phúc bước xuống từ chiếc xe khách màu xám. Trông cậu ấy chẳng giống đi thi đại học chút nào, chỉ có một chiếc balo và một hộp đựng giấy vẽ đeo trên vai. Gia Phúc chạy về phía tôi.
“Cậu chờ ở đây lâu chưa?”
“Cũng chưa lâu lắm, tầm 1 tiếng.”
“Hả? Lâu vậy rồi hả? Sao cậu không nhắn hỏi tớ giờ lên xe?”
Tôi muốn cho cậu một bất ngờ mà. Sao có thể cho cậu biết trước được chứ!
“Tớ có việc ở gần đây nên tiện thể ra chờ cậu luôn.”
“Cảm ơn cậu.”
Gia Phúc cười rạng rỡ. Tim tôi luôn đập rộn ràng mỗi lần nhìn cậu ấy cười như vậy.
“Đi thôi! Tớ có chỗ này muốn cho cậu xem!”
Gia Phúc ra hiệu cho tôi ngồi lên xe. Cậu ấy quyết không tiết lộ cho đến khi khung cảnh đẹp đến chói lòa dần hiện ra trước mắt tôi.
Phía sau trường mầm non không xa nhà tôi có một bãi đất trống. Người dân xung quanh đã trồng thêm hoa, tạo sân chơi cho đám trẻ con gần đó. Ánh nắng vàng cam hoàng hôn bao trùm toàn bộ không gian tạo ra cảm giác hoàn toàn khác lạ với buổi sáng.