Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 18: Cô Bé Hàng Xóm (5)
1.
Hôm nay cơ hội mà tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã tới. Cô bé hàng xóm đang ngồi một mình trong vườn. Tôi nhanh chóng tiến đến nhưng con Bu lại đột nhiên xuất hiện và nằm lăn ra để cô ấy vuốt ve. Tôi khựng lại, phân vân, sau đó lấy hết can đảm bước về phía cô ấy.
“Trúc, chuyện kia…cậu suy nghĩ tới đâu rồi?”
Cô ấy ngước lên nhìn tôi rồi lại tiếp tục chăm chú vuốt ve con Bu.
“Tớ vẫn đang suy nghĩ. Tớ đã hứa với cậu khi nào nghĩ xong sẽ cho cậu biết mà.” Cô ấy rõ ràng không vui với câu hỏi của tôi. Tôi biết bản thân lúc này khá “mặt dày”. Thực ra tôi không hề muốn hối thúc hay làm phiền cô ấy. Chỉ là tôi cần mau chóng giải quyết chuyện này trước khi thổ lộ với cô ấy.
“Tớ nghĩ có cách này có thể giúp cậu. Hắt…xì. Nhưng mà tụi mình qua bên kia nói chuyện được không? Hắt xì.”
“Chuyện này cậu không giúp được đâu.”
Cô ấy còn chẳng thèm hỏi cách của tôi là gì đã lập tức từ chối. Tôi đành tiến đến gần và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Tớ biết chuyện này có liên quan đến tớ nên tớ tin chắc có thể giúp được mà, hắt xì.”
“Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng mà chuyện này, chuyện này quả thực cậu…Nói chung, tớ cần thời gian suy nghĩ thêm.”
“Cậu còn chưa nói ra sao có thể khẳng định tớ không giúp được, hắt xì”. Mũi tôi sắp đến giới hạn chịu đựng rồi.
“Cậu bị sao vậy? Nãy giờ cứ liên tục hắt xì?”
“Không sao, tụi mình qua kia nói chuyện được không? Chỗ này hơi…hắt xì”
Thấy tôi nhìn về phía con Bu, cô bé hàng xóm lập tức thanh minh, “Con Bu sạch sẽ mà, tớ tắm cho nó mỗi ngày, lông nó mượt lắm, cậu sờ thử đi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã cầm lấy tay tôi áp lên đầu con Bu. Vấn đề không nằm ở mùi mà là lông của nó. Cô ấy vuốt ve làm lông nó bay tán loạn khắp nơi.
“Sao đột nhiên cậu nổi nhiều mẩn đỏ vậy, ở cổ nữa kìa!”, cô bé hàng xóm thảng thốt.
Tôi biết chứ. Tôi bị dị ứng lông chó mà. Nhưng mà đây cũng không phải hoàn toàn là chuyện không may.
2.
Cô bé hàng xóm vẫn đang đứng tần ngần trước cửa phòng tôi. Trông cô ấy như sắp khóc đến nơi.
“Cậu vào đi, bệnh này không lây đâu.”
“Tớ biết nhưng mà…hình như có hơi bất tiện.”
“Tớ không thấy bất tiện. Bộ cậu tính làm chuyện gì mờ ám hả?”
“Cậu nói linh tinh gì vậy?”
Cô ấy trừng mắt liếc tôi rồi chầm chậm tiến vào. Không hiểu sao tôi cảm thấy hồi hộp theo từng bước chân của cô ấy. May mà tôi vừa mới dọn dẹp phòng hôm qua.
“Tớ xin lỗi. Tớ không biết cậu bị dị ứng. Cậu cần thuốc bôi gì không để tớ đi mua cho.”
Cô bé hàng xóm trông rất lo lắng vì nghĩ rằng đã làm tôi bị dị ứng. Thực ra, chính tôi lựa chọn tiến tới dù đã biết trước hậu quả và ở thời khắc đoạn hội thoại sắp đi vào ngõ cụt ấy, tôi cũng đã cố ý không nói ra chuyện tôi bị ứng cho cô bé hàng xóm ngay.