Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 16: Cô Bé Hàng Xóm (3)
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận được thư tình nhưng bức thư này làm tôi khá hoang mang khi nhìn thấy tên người gửi. Cũng may lý trí của tôi trở lại rất nhanh để phân tích rằng nét chữ và cả những hoạ tiết trang trí này có lẽ đều không phải của cô bé hàng xóm. Tôi biết bản thân cần làm gì với bức thư này vì việc hẹn hò không phải là vấn đề ưu tiên hiện tại của tôi. Chuyện này không dễ nhưng cũng không quá khó vì tôi đã có kha khá kinh nghiệm.
Khi đang trở về từ chỗ của chủ nhân lá thư, tôi nhìn thấy cô bé hàng xóm đang lấy xe đạp từ nhà gửi xe của trường với bộ dạng mệt mỏi. Cô ấy vừa đi vừa ôm bụng. Tôi định qua hỏi thăm nhưng không đuổi kịp vì vết thương ở đầu gối khi bị ngã lúc đá banh hôm qua.
Nhìn mấy hộp socola rẻ tiền trên bàn học, tôi không nghĩ có một ngày mình sẽ muốn mua chúng. Chỉ là tôi có linh cảm cô bé hàng xóm sẽ thích loại kẹo ngọt ngấy này và nó có thể giúp cho tâm trạng của cô ấy khá hơn. Không biết cô ấy đang làm gì lúc này? Đã hơn 8 giờ tối rồi. Bình thường giờ này cô ấy đã học bài xong và ra chơi cùng với hai con cún hoặc ngồi thơ thẩn trong vườn nhưng hôm nay phía bên nhà hàng xóm là một sự im lặng bao trùm. Ngay cả con Bu cũng không thấy xuất hiện.
Bà tôi nói rằng nhà hàng xóm ngày này hàng năm đều sẽ như vậy. Họ làm đám giỗ nhưng không mời ai cả, cũng sẽ đóng cửa đến ngày hôm sau. Hôm nay có vẻ là một ngày tồi tệ của cô bé hàng xóm. Sáng hôm nay nhìn cô ấy rất uể oải. Tôi cũng đã nghe Thanh Trang kể lại việc của Hoàng Phong.
Cô ấy liệu sẽ ổn chứ?
Tối nay do làm sai kha khá câu trong đề thi thử nên tôi đã quyết định sẽ ngồi học bài lâu hơn một chút để ôn lại bài. Đã hơn 10 giờ. Có vẻ bà nói không sai, nhà bên kia sẽ đóng cửa cho đến sáng hôm sau.
Tiếng mở cửa của nhà hàng xóm làm tôi giật mình đánh rơi cả bút. Là cô bé hàng xóm! Tôi tự hỏi không biết ngày mai cô ấy có đi học không? Bụng của cô ấy đã đỡ hơn chưa? Có lẽ cô ấy vẫn chưa biết việc ngày mai sẽ kiểm tra một tiết toán đâu nhỉ?
Mảnh vườn nhà hàng xóm không có điện mà chỉ loang lổ một chút ánh sáng hắt ra từ trong nhà. Lọt thỏm giữa một mảng đen u tối đó là dáng vẻ yếu ớt, cô đơn, đang co ro vùi mặt vào đầu gối như một con đà điểu của cô bé hàng xóm. Cô ấy như đang bị giam giữ trong chính không gian u tịch này. Cô ấy không biết cả việc tôi đến gần và đã gọi cô ấy được một lúc.
Trong ấn tượng của tôi, cô bé hàng xóm mặc dù bề ngoài nhìn không lớn hơn một học sinh cấp 2 là mấy nhưng lại rất hiểu chuyện. Cô ấy cũng không hay thể hiện vui buồn ra ngoài. Dù là lúc bị tôi làm khó khi dạy kèm hay lúc đứng lên nhận thay bạn quay cóp…Cô ấy vẫn luôn tỏ ra rất bình tĩnh. Chuyện gì có thể khiến cô ấy trông suy sụp như vậy? Là chuyện của Hoàng Phong? Nắm tay tôi siết chặt khi nghĩ đến lý do này.
Thật may câu chuyện nhạt nhẽo của tôi có thể làm cho cô bé hàng xóm cười lên một chút nhưng rồi cũng chính nó vô tình khơi lên những điều khiến cô ấy phiền muộn. Đây có vẻ là điều mà cô bé hàng xóm muốn chôn giấu nhưng tôi chỉ muốn cho cô ấy biết, tôi sẵn sàng lắng nghe nếu như cô ấy muốn nói ra.
Nắm tay của cô ấy đã siết chặt rất lâu rồi. Cô bé hàng xóm trông như một cành thuỷ trúc mong manh giữa mảnh vườn lộng gió này vậy. Cứ như vậy, tôi chờ đợi đến khi cô ấy sẵn sàng. Và rồi cô ấy đã khóc như một đứa trẻ trên vai tôi sau khi trút được nỗi niềm đó. Vai cô ấy rung liên hồi, nảy lên theo từng nhịp nấc nghẹn.
Có gì đó rất lạ đang xảy ra với tôi. Tim tôi như bị bóp nghẹt theo mỗi nhịp nấc của cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được máu trong cơ thể mình đang rần rần cuộn trào. Có lẽ đây là biểu hiện của sự đồng cảm. Đây là bản năng bẩm sinh của con người. Nó sẽ càng thể hiện rõ ràng với những người ta cảm thấy thân thiết, gần gũi.
Vậy còn “dòng điện” vừa truyền từ má cô bé hàng xóm sang tay tôi là gì? Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên tôi có cảm giác này khi chạm vào cô ấy. Tôi nên giải thích nó như thế nào đây? Có lẽ tôi đã biết từ lâu nhưng vẫn luôn để lý trí của mình phủ nhận. Tôi có thể che giấu được tất cả mọi người nhưng chẳng tài nào lừa được bản thân mình việc tôi đã thích cô bé hàng xóm từ lâu.
Dù có thể sẽ chẳng có một happy ending nhưng tôi muốn tiếp tục là người để cô ấy dựa vào lúc buồn và nếu được, tôi cũng muốn làm cho cô ấy cười nhiều hơn nữa.
Tôi thích cô bé hàng xóm!