metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 15: Cô Bé Hàng Xóm (2)

  1. Metruyen
  2. Tôi Thích Em, Dù....Hay....
  3. Chương 15: Cô Bé Hàng Xóm (2)
Prev
Next

Dù đã từng sống ở một thành phố có nhiệt độ quanh năm khá cao nhưng phần lớn những nơi tôi sinh hoạt lúc nào cũng có máy lạnh nên tôi vẫn chưa quen được việc học thể dục ngoài trời vào giữa trưa như thế này. Dù vậy do tôi thường xuyên vận động nên việc chạy bền quanh sân trường cũng không phải điều gì quá sức của tôi.

Nhưng đối với cô bé hàng xóm, đây có vẻ là cực hình. Trông cô ấy không khác gì tù binh lao động khổ sai ở Ai Cập. Những lần đuổi bắt với hai con cún xem ra chẳng có lợi gì cho sức bền của cô ấy cả. Cô ấy luôn ở vị trí đối diện so với tôi và phần lớn mọi người trong lớp. Không biết liệu cô ấy có thể chịu đựng được bao nhiêu vòng.

Có điều, bình thường khi chạy cô ấy sẽ đổ rất nhiều mồ hôi. Tại sao lần này mặc dù mặt đỏ bừng nhưng cô ấy lại không hề chảy chút mồ hôi nào? Đây chẳng phải là biểu hiện của say nắng sao! Gay thật, tôi phải nhanh chóng xác nhận mới được.

Đột nhiên tôi không còn trông thấy bóng dáng của cô bé hàng xóm đâu. Tôi rẽ đám đông đang tụ tập ở phía trước, cô ấy đang nằm bất động ngay trước mắt tôi. Cần giải tán đám đông đang bao quanh và đưa cô ấy đến cơ sở y tế gần nhất. Đó là toàn bộ thông tin tôi có thể nghĩ ra được lúc này. Chết tiệt! Phòng y tế ở chỗ nào nhỉ, tôi vẫn chưa đến đó bao giờ.

Dù sao cô bé hàng xóm được đưa đến phòng y tế kịp thời là tốt rồi. Việc ai đưa đi đâu có quan trọng nhưng giá như lúc đó tôi không bị phân vân thì có lẽ tôi sẽ…ý tôi là cô ấy sẽ được nằm thoải mái ở phòng y tế nhanh hơn rồi.

“Gia Phúc, không nghe thấy thầy gọi hả? Tới lượt em lên thực hiện giao cầu”

Không biết cô bé hàng xóm như thế nào rồi? Giá như lúc đó tôi phát hiện sớm hơn. Tôi cảm thấy chuyện này bản thân có một phần trách nhiệm.

“Gia Phúc, em giao cầu đi đâu vậy? Giao cho bạn sân bên kia chứ không phải giao thầy! Về chỗ ôn lại kỹ thuật đi!”

Tôi tranh thủ lúc xin đi vệ sinh ghé qua xem cô ấy thế nào. Cô phụ trách đang ngồi ở bàn làm việc, giường bệnh bị tấm rèm che mất làm tôi không thấy được bên trong. Lấp ló như thế này cũng không phải cách hay nên tôi quyết định đi vào.

“Em chào cô”

“Chào em, không khoẻ hả? Ngồi đi để cô xem thử?”

“Không ạ? Em chỉ muốn hỏi thăm tình hình bạn vừa được đưa vào lúc nãy thôi. Bạn nữ mặc đồ thể dục ạ”

“Có 2 bạn nữ mặc đồ thể dục đang ở đây, em muốn hỏi bạn nào?”

“Bạn tóc ngắn, tóc mái ngang bị cắt hơi lởm chởm, hai bên má có tàn nhang và một lúm đồng tiền bên trái”

…

“Sao cô lại cười?” Không phải cô ấy bảo tôi mô tả người cần tìm sao?!

“Bạn trai hả? Em ấy ổn rồi, nằm nghỉ một chút nữa sẽ không có vấn đề”

“Không phải ạ, tụi em chỉ là bạn cùng lớp.”

“Bạn ấy bị say nắng phải không ạ?”

“Đúng vậy, sao em biết?”

“Kiến thức cơ bản thôi ạ. Nếu vậy nhờ cô chăm sóc cho bạn ấy. Em xin phép.”

May quá, chỉ là bị say nắng thôi. Thật may không có gì quá nghiêm trọng. Tôi muốn vào xác nhận tình hình nhưng bên trong còn có một bạn nữ khác nên có chút bận tiện. Tôi đành quay trở lại sân học thể dục.

…

Cô bé hàng xóm trông vẫn rất nhợt nhạt. Cô phụ trách đã nói rằng cô ấy sẽ ổn lại sau khi nằm nghỉ cơ mà, tại sao tôi không thấy cô ấy khoẻ lên chút nào vậy! Cần nhanh chóng đưa cô ấy về nhà thôi. Tôi luôn có cảm giác cô ấy có thể ngã ra bất cứ lúc nào.

Cô bé hàng xóm thực sự quá nhẹ. Lần nào chở cô ấy tôi cũng chẳng hề cảm nhận được sức nặng ở phía sau. Nếu không nói chuyện tôi thậm chí còn tưởng cô ấy đã bị văng khỏi xe ở đoạn nào rồi. Thật khó khi phải vừa tập trung né ổ gà vừa trông chừng cô ấy nên tôi đành kéo cô ấy lại gần để bám chắc hơn. Có thể cô ấy sẽ không thích sự đụng chạm này nhưng tôi chẳng còn cách nào khác cả. An toàn vẫn là trên hết.

Tôi có thể cảm nhận khá rõ thân nhiệt nóng hổi khi cô ấy áp vào lưng tôi. Nó làm cả người tôi cũng nóng ran theo. Tôi rất muốn nói có lẽ sẽ tốt cho sức khoẻ hơn nếu cô ấy tăng lên vài cân nhưng không biết cô ấy có nghĩ ý tốt của tôi là một sự bất lịch sự và soi mói hay không. Dù sao vấn đề cân nặng cũng là một chuyện nhạy cảm với phái nữ.

Vận động có lẽ sẽ là cách tốt nhất. Tôi sẽ kéo cô ấy đi tập thể dục cùng tôi. Đây là điều duy nhất tôi có thể làm để khiến bản thân bớt cảm giác áy náy hơn.

Cô bé hàng xóm ngày càng khiến tôi bận tâm nhiều hơn!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 15: Cô Bé Hàng Xóm (2)"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz