Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 14: Cô Bé Hàng Xóm (1)
1.
Cuộc sống mới ở một tỉnh lẻ không hề dễ dàng như tôi nghĩ. Tôi đã quen với cuộc sống tiện nghi, tự do hơn ở một thành phố lớn. Và hơn hết, tôi cũng đã quen sống một mình. Việc có thêm sự hiện diện của người khác, dù là người thân, vẫn làm tôi thực sự cảm thấy không quen.
Thành thật mà nói, tôi đã trải qua tuổi dậy thì mà không có người lớn bên cạnh. Tôi buộc phải ép bản thân trưởng thành và tự lập sớm hơn bạn bè. Xung quanh tôi bạn bè có bố mẹ ly dị cũng không ít nên tôi đã sớm không còn cảm thấy quá tự ti hay bất hạnh.
Quá trình làm quen với môi trường mới có lẽ sẽ khó khăn và nhàm chán hơn nếu như không có sự hiện diện của cô ấy. Cô bé hàng xóm. Có lẽ cô ấy không biết việc tôi lớn hơn cô ấy một tuổi đâu. Tôi cũng không định nói ra chuyện này. Sẽ tốt hơn nếu chúng tôi có thể nói chuyện thoải mái với nhau vì vốn dĩ cô ấy cũng đã khá ít nói rồi.
Ở đây hộ gia đình nào cũng có một mảnh vườn nhỏ sau nhà. Cái cổng xây lên một cách rất tượng trưng, hoàn toàn không có giá trị ngăn cách; hai nhà kế nhau cũng chẳng có hàng rào. Người bên ngoài có thể đi vào tận trong nhà rồi chủ nhà mới biết có khách đến. Điều này làm tôi vừa thấy bất tiện cũng vừa cảm thấy khá thú vị, cứ như một kiểu culture shock* vậy.
*Sốc văn hoá
Thời gian đầu khi chưa quen đường xá, bạn bè, tôi gần như chỉ có thể quanh quẩn ở nhà hoặc sau vườn. Tôi để ý nhà bên cạnh có một mảnh vườn rất nhiều hoa nên cũng hay ngắm ké từ cửa sổ phòng tôi.
Giống như tất cả những người dân ở đây, con cún nhà tôi, Bilu, cũng rất tự nhiên đi vào những nơi không thuộc địa phận của nó ở mảnh vườn bên kia. Có vẻ con cún có quầng đen quanh mắt như gấu trúc tên Bu là bạn thân của nó. Ngoài những lúc ăn và ngủ, lúc nào tôi cũng thấy chúng nó đang chạy giỡn cùng nhau. Sau này, còn có thêm một thành viên khác nữa, đó là cô bé hàng xóm. Kể từ đó tôi thường xuyên được xem bản Live-Action* của Tom and Jerry.
*Phiên bản phim do người thật đóng
Họ đam mê chơi trò đuổi bắt đến nỗi chưa từng phát hiện ra việc tôi đã chứng kiến tất cả những cuộc rượt đuổi mất sức đó. Sau mỗi lần như vậy, cô ấy ra nhiều mồ hôi đến nỗi tóc sẽ dính bết lại vào trán, mặt đỏ bừng như say rượu. Nhưng đó lại là khoảnh khắc tôi thấy cô ấy cười nhiều nhất. Đó là một phiên bản hoàn toàn khác với khi cô ấy ở trên trường hay nói chuyện với người khác. Do vậy tôi quyết định sẽ chỉ âm thầm quan sát, mặc dù cảm thấy có chút biến thái, nhưng nếu như cô ấy biết được có lẽ cô ấy sẽ lại biến thành phiên bản kia và tôi sẽ chẳng còn gì hay để xem cả.