Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 13: Giá Như Cậu Không...
1.
Chỉ cách đây vài tháng, tôi vẫn là một nhân viên văn phòng làm công ăn lương ngày qua ngày. Những tháng ngày buồn tẻ đó đáng lẽ sẽ có chút biến đổi khi tôi được hứa hẹn chính thức thăng chức trưởng phòng sau tết.
Tôi đã rất mong chờ. Tôi đã lên kế hoạch đưa mẹ đi du lịch nơi nào đó thật đắt tiền. Có lẽ vì vậy mà tôi càng thất vọng khi mọi chuyện không thành. Tôi nhận ra điều làm tôi hụt hẫng nhất không phải sự thất bại mà chính là cái viễn cảnh tươi đẹp tôi tự huyễn hoặc khi thành công.
Ai mà chẳng có những ảo mộng chứ. Dù vậy, việc tôi sẽ đi chúc tết giáo viên chủ nhiệm vào kỳ nghỉ tết âm lịch trong bộ dạng một học sinh cấp 3 là điều có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ tới. Tôi đã đồng ý lời kêu gọi thống thiết của Văn Bắc. Thật ra ngay cả khi trong lớp không ai tham gia, tôi cũng sẽ tự mình đến. Điều này nằm trong danh sách “ước mơ” của tôi, chỉ vì tôi rất quý cô chủ nhiệm nhưng lại chưa từng đi thăm hay chúc tết cô ấy một lần nào cả.
Tới địa điểm tập hợp trước cổng trường tôi mới biết cô chủ nhiệm còn mời mọi người ở lại ăn cơm trưa. Mọi người ở đây không chỉ lớp chúng tôi mà còn có cả lớp A1. Bọn họ chỉ có vài người, chủ yếu là ban cán sự ập vào chúc tết trong lúc chúng tôi đang chuẩn bị cơm trưa nên cô đã mời họ ở lại luôn.
Lúc này tôi đã ước giá như hôm nay mình ở nhà. Đôi mắt gượng gạo pha lẫn kinh ngạc của Hoàng Phong khi chúng tôi chạm mặt nhau làm tôi có chút bối rối. Tôi đã suy nghĩ về chuyện với Hoàng Phong và quyết định sẽ bỏ qua dù đó có là một trò đùa cá cược; một sự “thay lòng” hay bất cứ lý do gì. Không phải vì tôi cố tỏ ra cao cả thượng hay thích đóng vai nạn nhân, đơn giản tôi nghĩ ai cũng có quyền lựa chọn điều họ muốn làm và cho dù tôi có tức giận hay làm toáng lên trong khi chúng tôi còn chưa thực sự bắt đầu thì thật quá trẻ con.
Đúng là tôi chưa từng yêu đương và đang rất muốn hiện thực hoá “ước mơ” về một mối tình gà bông nhưng tôi không muốn tạo drama hay dính vào bất cứ vào một câu chuyện rắc rối nào. Tuy nhiên, việc đụng mặt Hoàng Phong như thế này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tôi. Tấm lòng “mẫu nghi thiên hạ” vị tha tôi dày công tạo dựng không thể không nổi chút sân si trần tục. Dù vậy, tôi sẽ tiếp tục coi như chưa từng quen biết cậu ấy.
Chuyến đi này có quá nhiều điều tôi không thể ngờ tới, ngoài chuyện chạm mặt Hoàng Phong, tôi cũng vừa mới biết Diệp Trúc là lớp phó học tập của lớp A1 và đương nhiên cô ấy cũng đang có mặt ở đây. Cái cách Diệp Trúc nhìn tôi vẫn giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, ngày mà cô ấy nhờ tôi đưa thư hộ. Như thế nào nhỉ? Rất có khí thế áp đảo. Tôi luôn có cảm giác Diệp Trúc biết rất rõ về tôi.
Ban cán sự A1 được lớp tôi chào đón vui vẻ, không khí ăn uống cũng rất sôi nổi hòa đồng. Mọi người tranh thủ bàn luận về trường đại học sẽ chọn hoặc kế hoạch sau khi tốt nghiệp. Người không có gì để tham gia vào những chủ đề này như tôi chỉ có thể tập trung ăn uống.
“Trúc sẽ chọn trường gì vậy?”
Tôi sặc nước, ho đến đỏ mặt. Câu hỏi tôi không muốn trả lời nhất lúc này lại được hỏi bởi Diệp Trúc, người đang ngồi bên cạnh.