Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 12: Valentine Mặn và Linh Hồn Bọt Biển (2)
1.
Có người đang muốn lắng nghe những suy nghĩ xấu xa của tôi. Chuyện này có thể làm tôi trông thật tệ hại trước mắt người đó.
Tôi không biết bản thân dựa vào điều gì để tin tưởng Gia Phúc. Là vì ánh mắt chân thật đó; là vì cậu ấy đã muốn ngồi lại với tôi, đã lấy cớ hỏi tôi những câu hỏi mà rõ ràng cậu ấy đã biết câu trả lời; hay vì cậu ấy chỉ là một cậu nhóc trong cái “thực tại” không tưởng – quá khứ đã xảy ra – nó có thể biến mất và rồi sẽ chẳng một ai nhớ đến bí mật của tôi.
“Tớ muốn nói.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Dù đã lấy đà rất nhiều lần nhưng rồi tôi lại chẳng thể thốt ra được gì, mọi thứ cứ bị chặn lại ngang cổ họng. Họng tôi đau buốt, sống mũi cay xè. Tôi muốn nói ra chuyện này một cách thật bình tĩnh, không nước mắt, không uỷ mị nhưng không ngờ nó lại khó như vậy.
Gia Phúc vẫn ngồi bên cạnh tôi, dáng vẻ trầm tư chờ đợi.
Tôi lại hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, dùng toàn bộ sự can đảm mà tôi có lúc này.
“Vì ông ấy đã làm mẹ tớ phải khóc. Vì ông ấy đã thất hứa với tớ. Vì tớ ghét, thật sự rất ghét ông ấy!”, tôi gần như hét lên.
Cuối cùng tôi đã chẳng thể giữ lại những giọt nước mắt trong lòng. Cánh cửa đó đã mở ra. Bên trong chính là tôi, cô bé gầy guộc năm 14 tuổi. Vào ngày bố tôi mất, tôi đã tự nhủ như vậy có khi lại tốt hơn. Mẹ có thể sẽ không phải buồn nữa. Đây là cái giá bố tôi phải trả cho sự dối trá của mình. Ngày hôm đó, tôi đã không hề rơi một giọt nước mắt nào; thậm chí tôi còn chẳng còn cảm thấy buồn.
Bàn tay vỗ nhẹ nhẹ của Gia Phúc sau lưng tôi hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả. Ngược lại càng làm cho tôi muốn khóc to hơn. Tôi khóc đến mệt lả đi nhưng kì lạ là cơn sóng trong lòng tôi đột nhiên trở nên im lặng như tờ.