Tôi Thích Em, Dù....Hay.... - Chương 1: Giáng Sinh Nhật
1.
Không biết trên đời này có “Định Luật Bảo Toàn Sự Nhạt Nhẽo” không nhỉ? Nếu nó thực sự tồn tại thì tôi nghĩ trong suốt một phần ba cuộc đời mình, sự nhạt nhẽo ấy thực sự không mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ sơ cấp đến cao cấp mà thôi.
Mẹ tôi bảo ai cũng được Thượng Đế ban cho một món quà nào đó kể từ khi chào đời. Nhưng có lẽ tôi là đứa con ghẻ của Ngài rồi, vì tôi thấy mình chẳng có tài năng gì cả. Học hành làng nhàng, cầm kì thi họa với tôi như kẻ thù không đội trời chung, thể thao cũng kém nốt.
Có lẽ Thượng Đế chỉ phân phát quà theo hộ gia đình. Ngài đến và để hộp quà trước cửa, nhưng quên dặn là phải chia đều cho cả hai chị em nên chị gái tôi đã đến trước và nhận sạch hộp quà ấy. Trong mắt mọi người, kể cả tôi nữa, chị ấy cứ như Thúy Kiều tái sinh ấy. Khổ nỗi chẳng có cái “Một hai nghiêng nước nghiêng thành” nào ở đây cả. Chị ấy “nghiêng nước” còn tôi “đổ thùng”.
Thỉnh thoảng tôi cũng cảm thấy chút phiền toái khi đi đâu cũng bị so sánh. Mẹ tôi an ủi rằng nhà nào cũng nên có một đứa “gánh team”. Ai cũng làm giám đốc hết thì ai sẽ làm nhân viên?! Mẹ luôn nói như thế mỗi lần hàng xóm trêu ghẹo sự khác biệt giữa hai chị em.
Nếu ví cuộc đời là một dòng sông, thì tôi chính là một chiếc lá thả trôi lững lờ, ngày ngày nương theo dòng chảy mà trôi đi. Tôi đã “tình cờ” học và tốt nghiệp trường đại học kinh tế. Lúc điền nguyện vọng, đầu tôi hầu như trống rỗng. Vậy là tôi đã quyết định…rút một tờ quảng cáo về các trường đại học được phát trong giờ hướng nghiệp ra, trúng trường nào học trường nấy.
Lúc biết tôi đăng kí học trường kinh tế, cả nhà tôi rất phấn khởi, đặc biệt là mẹ. Vì bà nghe các thím ở chợ nói rằng học trường đó rất có giá, học xong tốt nghiệp sẽ được làm giám đốc!?
Tuy nhiên tôi đã phụ lòng mong mỏi của mẹ và các thím ở chợ vì sau ba năm tốt nghiệp tôi vẫn là một nhân viên quèn ở phòng marketing của một công ty truyền thông. Sau khi thực tập, công ty giữ tôi lại làm nhân viên chính thức cho đến tận bây giờ.
Hàng ngày tôi luôn là người đến sớm và về trễ nhất công ty. Ban đầu là vì tôi khá chậm chạp nhưng đến khi đã thạo việc tôi vẫn chưa bao giờ có thể rời khỏi công ty trước sáu giờ chiều cả. Vì đã có tới ba năm kinh nghiệm nên hầu như chẳng có việc gì trong phòng mà tôi không giải quyết được.
Ngoài phần việc của mình, tôi còn phụ trách luôn cả việc làm “chị Google” cho tất cả các nhân viên trong phòng, ngay cả ngày nghỉ của mình tôi vẫn bị đồng nghiệp và cả trưởng phòng gọi điện để “tra” thông tin không ngừng.
Tôi nhận ra bản thân không hề yêu thích công việc hiện tại nhưng cũng chẳng có dũng khí tìm công việc khác. Cũng có vài lần tôi khí thế ngút ngàn, kiên quyết xin nghỉ thì chị trưởng phòng lại khẩn khoản giữ tôi lại và nói sẽ đề bạt tôi lên thay vị trí của chị ấy khi chị được thăng chức.
Chị ấy khuyên tôi nên tiếp tục thăng tiến thay vì tìm một công việc khác để phải bắt đầu lại từ đầu. Nghe những lời khuyên ấy, con người có tâm hồn Kim Ngưu ngại thay đổi như tôi lại được gãi đúng chỗ ngứa. Tôi lại tiếp tục những ngày làm việc như robot của mình.