Tình Đẹp, Chỉ Tiếc Có Duyên Không Phận - Chương 1: em cưới rồi.
Mùa hạ đến không vội vã, mang theo những ngày nắng trải dài và tiếng ve ngân lên từ ký ức xa xôi. Nắng vẫn vàng, trời vẫn xanh, nhưng trong cái rực rỡ ấy là một khoảng lặng khó gọi thành tên. Hương hoa sữa lẫn trong gió, nhắc người ta về những điều đã cũ – một ánh nhìn, một lời chưa nói, hay một cái nắm tay đã lỡ bỏ qua. Mùa hạ năm nay không chỉ là nắng và ve, mà còn là một nỗi buồn rất khẽ – như thể ai đó vừa bước ra khỏi cuộc đời mình, nhẹ nhàng đến mức chẳng kịp níu giữ
Tôi dừng bước trước khung kính lớn của tiệm váy cưới, nơi chiếc váy trắng được đặt trang trọng giữa không gian lộng lẫy. Ánh nắng hắt lên lớp ren mềm mại khiến nó như phát sáng – đẹp đến lạ lùng, và đau lòng.
Một thoáng, tôi thấy tim mình khẽ rung lên – là xúc cảm của một cô gái sắp trở thành cô dâu. Là hạnh phúc, dù mong manh và vụn vỡ. Cảm giác được yêu thương, được chờ đợi, được bước vào một chương mới của đời người… thoáng chốc làm mắt tôi cay nhẹ.
Nhưng rồi, cũng chính lúc ấy, nỗi buồn len vào, chậm rãi và dịu dàng như thể đã quen với chỗ trú trong lòng tôi. Bởi chiếc váy vẫn là váy ấy – chỉ tiếc, người đứng cạnh tôi, Ngọc Thanh dưới lễ đường… không phải là anh.
Tôi đứng đó nhìn chiếc váy cưới đã được đặt ở đó sáu năm, chiếc váy bây giờ đã lỗi thời so với những chiếc váy cưới hiện tại, không phải vì chiếc váy này xinh đẹp hay có điều gì khiến cho chủ tiệm giữ lại, mà là tôi đã đưa ra một số tiền để chủ tiệm đặt chiếc váy này suốt sáu năm, để dành cho ngày cưới của tôi. Tôi và anh từng hứa hẹn sẽ cùng nhau nắm tay lên lễ đường, chỉ là có duyên không phận, nên chúng tôi mỗi người một hạnh phúc khác của riêng mình..
—
* 3ngày sau*
Trong ngày cưới, tôi khoác trên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, chiếc váy được giữ gìn suốt sáu năm, gương mặt rạng rỡ nhưng đôi mắt lại ánh lên nỗi buồn man mác. Tôi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng dành cho quan khách, cho người đàn ông bên cạnh mình, Minh Đức – người chồng sắp cưới, nhưng trái tim lại nhói lên từng cơn. Hạnh phúc vì giây phút thiêng liêng cuối cùng cũng đến, nhưng đau lòng vì trong sâu thẳm, tôi biết rằng người cô yêu thật sự lại không phải người đang nắm tay tôi bước lên lễ đường. Mỗi bước chân, mỗi lời chúc mừng, đều như găm thêm vào tim cô một mũi kim, khiến niềm vui và nỗi đau hòa quyện vào nhau, rối bời đến nghẹn ngào. Dẫu vậy, Ngọc Thanh vẫn ngẩng cao đầu, vì cô chọn hy sinh – cho gia đình, cho trách nhiệm, và cho một tình yêu sẽ mãi chôn giấu trong lòng.
Cảm ơn đã đọc đến đây, đón chờ chương 2 nhé💗