Tình Đầu Và Tình Cuối Đều Là Em - Chương 7: Chỉ bằng việc anh là người yêu cũ của tôi?
- Metruyen
- Tình Đầu Và Tình Cuối Đều Là Em
- Chương 7: Chỉ bằng việc anh là người yêu cũ của tôi?
Edit: Thụy Vũ lâu
“Con người rồi sẽ thay đổi.”
“Đạo lý này, không phải anh tự mình dạy tôi sao?”
—— Đây là lên án anh năm đó đột nhiên thay lòng đổi dạ, đề nghị chia tay với cô?
Thẩm Thước lắc đầu phủ nhận nói: “Anh không thay đổi, trước nay đều chưa từng.”
Lâm Nhiễm lạnh lùng nhìn anh, “Thẩm tổng nói lời này, bản thân anh sẽ tin sao?”
Thẩm Thước nắm chặt tay thành nắm đấm, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là khó lòng giãi bày.
Lâm Nhiễm nhếch môi cười lạnh, tràn đầy ý mỉa mai, nghiêng đầu cắn điếu thuốc rồi châm lửa.
Chỉ là, cô còn chưa kịp hút một ngụm đã bị Thẩm Thước cướp đi.
“Thẩm Thước!” Lâm Nhiễm không khỏi nhíu mày, bực bội mà nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Thước nhéo tàn thuốc hơi hơi ẩm trong tay, cùng cô đối diện, vẫn là không nhượng bộ, vứt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn bên cạnh.
“Sau này cũng không được hút.” Anh cường ngạnh nói, nắm lấy cổ tay cô để giật lấy hộp thuốc lá và bật lửa trong tay cô.
“Anh dựa vào đâu mà quản tôi?” Lâm Nhiễm nắm chặt không chịu buông tay, nhưng không phải đối thủ của anh, rất nhanh đã bị anh cướp đi.
Lòng bàn tay cô trống không, bực bội cùng tức giận cô giơ tay đấm một quyền lên người anh, không khỏi cao giọng, “Chỉ bằng việc anh là bạn trai cũ của tôi sao?”
Ba chữ “bạn trai cũ” như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim người đàn ông.
Trái tim rất đau, Thẩm Thước gắt gao nắm chặt tay.
Hộp thuốc lá bị bóp đến biến dạng.
Anh nhíu mày, đau lòng mà nhìn cô.
“Anh có hiểu ‘bạn trai cũ’ nghĩa là gì không?” Lâm Nhiễm cũng nhìn anh, lạnh băng hỏi, từng câu từng chữ như con dao nhỏ đang dày xéo tim anh.
Nhìn bằng mắt thương cũng có thể thấy hốc mắt Thẩm Thước đang đỏ lên.
Nhưng rõ ràng ban đầu là anh đề nghị chia tay với cô, hiện tại lại làm như cô quá tàn nhẫn mà tổn thương đến anh, Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười, xoay người sải bước rời đi.
Cô tìm được phòng bao của đồng nghiệp, mới vừa đi tới cửa, đang định giơ tay đẩy vào thì cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
Cô lùi lại một bước, Triệu Phương Chu từ bên trong đi ra.
Vì uống rượu nên mặt Triệu Phương Chu đỏ bừng, ánh mắt cũng có vài phần mơ hồ nhìn cô, cười hỏi: “Thẩm tổng đâu? Cô có thấy không?”
Lâm Nhiễm do dự một chút, còn chưa biết phải nói như thế nào, phía sau đã truyền đến một âm thành khàn khàn.
“Tôi đây.”
Lâm Nhiễm hơi quay đầu lại, nhìn thoáng về phía sau, liền thấy Thẩm Thước với đôi chân dài đang chậm rãi đi tới.
Triệu Phương Chu chạy nhanh tới, ân cần cười nói: “Không có ý gì khác, chỉ là sợ ngài uống nhiều sẽ xảy ra chuyện.”