Tình Đầu Và Tình Cuối Đều Là Em - Chương 2: Chơi vui không?
Edit: Thụy Vũ lâu
Thời gian trở lại mười phút trước. Tại phòng bao 302, các học sinh từ lớp 3- chuyên ngành Tài chính lần lượt đến.
Thẩm Thước, với tư cách là một người biến mất trong ba năm, lại đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Mỗi khi có người bước vào, họ đều tiến đến chào hỏi anh mấy câu, dần dần, một vòng người lớn vây quanh anh.
Khi rượu còn chưa mở, lớp trưởng Trần Chí Hoành từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt quét qua mọi người, sau đó dừng lại trên người Thẩm Thước.
Thẩm Thước đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, tư thái kiêu ngạo lại tùy ý, hai chân dang rộng, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đang cầm bình rượu rót vào ly.
Trần Chí Hoành sải bước lớn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống ghé vào sau tai anh nhắc nhở, ” Lớp Lâm Nhiễm ở bên cạnh, tớ vừa mới nhìn thấy cô ấy ở hành lang.”
Động tác rót rượu của Thẩm Thước dừng lại, hàng mi đen dày nổi bật dưới ánh đèn, tạo thành một bóng đen nho nhỏ nơi đáy mắt.
“Có muốn qua đó chào hỏi không?” Trần Chí Hoành cười hỏi, duỗi tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn nhét vào miệng.
Thẩm Thước trầm mặc không nói, lông mi kích động giật giật, bóng tối nơi đáy mắt lay động, anh đặt bình rượu xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm ly rượu lên đảo một vòng, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”
Những bạn học khác trên sô pha không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, chỉ thấy Thẩm Thước đột nhiên đứng dậy muốn rời đi, liền ngẩng đầu lên hỏi: “Đi đâu vậy?”
Thẩm Thước đã đi được một bước, rời khỏi sô pha, “Đến phòng bên cạnh chào hỏi.”
“Phòng bên cạnh là?” Lại có người truy hỏi.
Trần Chí Hoành nhanh chóng lấy một ly rượu và đi theo, “Lớp 1 Nhân sự.”
“Ồ ~”
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt phát ra âm thanh như tỉnh ngộ.
Lúc trước, mối quan hệ giữa Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã kinh động toàn trường, mọi người trong lớp đương nhiên biết Lâm Nhiễm học lớp 1 khoa Nhân sự.
Bọn họ còn chưa biết Thẩm Thước và Lâm Nhiễm đã chia tay, cho rằng anh đây là muốn đi qua đó rải cẩu lương, một đám liền tò mò mà đi theo.
Không ai ngờ rằng sẽ xuất hiện loại sự tình này.
Cẩu lương đâu?
Như thế nào lại trở thành một nhát dao xuyên tim?
Trần Chí Hoành đi theo phía sau Thẩm Thước, nhìn vết đỏ trên tay anh từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bất luận là rượu hay máu, dưới tình huống này, hắn đều phải đưa anh đi rửa sạch một chút.
“Mau! Đi tới toilet rửa đã.” Trần Chí Hoành nắm lấy cánh tay Thẩm Thước và nói.
Âm nhạc trong hộp không được bật, mà giọng nói của Trần Chí Hoành lại không hề nhỏ, người bên trong tự nhiên sẽ nghe thấy được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa, một bóng người thon dài đứng sau cách cửa khép hờ, ánh đèn chói mắt từ trong hộp chiếu ra, rơi xuống trên nửa người của nam nhân, trong ngoài sáng tối đan xen, đem khuôn mặt xuất sắc của người đàn ông cắt thành hai mặt lập thể, góc nghiêng hiện ra đặc biệt sắc nét.