Tiểu Thư Sói Xám Thân Mến! - Chương 5. Ngoan
“Tôi…không mặc quần lót.”
Sau đó, Lư Tịnh Hương cười nhẹ một cái bên tai anh.
Lục Kình Châu nhíu chặt mày, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Lời nói của cô rất nhẹ nhàng, rất mê hoặc.
Hai người đang dựa sát vào nhau vì thế anh có thể ngửi được mùi thơm từ trên người cô. Mùi thơm của thiếu nữ trong sáng đang ở tuổi xuân.
Thế nhưng hành động và lời nói của cô hiện giờ lại không có nửa điểm giống thiếu nữ trong sáng. Chỉ giống hồ ly tinh câu dẫn đàn ông.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ đến thất thần, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay còn lại của anh dẫn dắt di chuyển. Đến khi chạm vào một nơi mềm mại anh mới bừng tỉnh.
Mặc dù chỉ chạm qua một lớp vải nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại như đậu hũ của nơi đó.
Lục Kình Châu rụt mạnh tay lại, đẩy cô ra. Nhưng lần này anh đã nhẹ hơn, chỉ khiến cô lùi ra phía sau.
Cô lừa anh!
Anh đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, đứng cạnh ghế nhìn cô. Hai mày vẫn chưa thả lỏng. Trên tay anh vẫn còn đọng xúc cảm mềm mại ấm áp vừa rồi.
Hai mắt sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt kia. Khuôn mặt ấy mang đầy ý cười.
Lư Tịnh Hương cũng không chịu yếu thế mà đối mắt với anh.
Ước chừng một phút sau cô mới lên tiếng trước.
“Đùa anh một chút thôi mà. Không vui sao?”
Anh không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn cô. Nụ cười của cô quá đẹp, quá chói mắt.
Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng. Aizz, cái đồ nhạt nhẽo này!
Cô đưa tay nhỏ kéo anh ngồi xuống ghế sau đó lần nữa ngồi lên trên đùi anh.
Túm hai tay anh đặt lên eo thon, hai tay mình thì ôm lấy cổ anh.
“Đau quá, anh mau xoa xoa cho em.”
Đôi tay đang đặt trên eo cô vô thức di chuyển. Sự ấm nóng từ tay anh truyền qua lớp vải đến cơ thể cô.
Tóc cô rất thơm, rất dài. Phần đuôi tóc chấm eo chọc vào tay anh hơi ngứa.
Trong lúc Lư Tịnh Hương đang cảm nhận sự thoải mái mà anh mang đến thì cơ thể bỗng nhẹ bẫng. Cả người bị nhấc lên rồi đặt xuống bên cạnh.
“Nếu không còn đau nữa thì có thể rời khỏi đây được rồi chứ?” Lục Kình Châu nói xong liền trở lại bàn làm việc.
Lư Tịnh Hương như một cái đuôi tiếp tục bám theo chân anh. Cô gạt tài liệu trên bàn anh sang một bên rồi ngồi lên đó, hơi ngả người, một tay chống lên bàn, bắt chéo hai chân. Váy ngắn co lên một đoạn.
Cô vừa cười vừa nói. “Sao em có thể rời đi dễ dàng như vậy được.”
Anh nhìn cô, hơi nhíu mày, người dựa vào ghế, hai tay đan chéo đặt trên chân.