Tiểu Thư Sói Xám Thân Mến! - Chương 4. Không có
Chiếc Ferrari LaFerrari màu đỏ dừng lại thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn vươn tới đẩy cửa xe ra, để một chân xuống. Chân dài mang đôi giày cao gót quai ngang mười cm màu trắng. Đầu ngón chân ấn xuống để giữ trọng tâm khiến nó hơi hồng hồng.
Lư Tịnh Hương hơi khom người rời khỏi xe. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, một vài sợi tóc râu gián buông thả hai bên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đeo chiếc kính mát màu đen bản to che gần nửa khuôn mặt. Váy ngắn hai dây hơi ôm cơ thể màu trắng cổ V chỉ đủ che khuất mông tròn. Tay trái co lên giữ túi xách. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, sơn màu hồng phấn.
Bộ trang phục sáng màu kết hợp với ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo cảm giác như làn da cô đang tỏa sáng.
Cô ngẩng cao đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, trên đó được khắc hai chữ lớn “Kình Phong”.
Kể từ lần đó, đã một tháng hai người không gặp nhau.
Lư Tịnh Hương ngày nào cũng đến biệt thự nhưng anh không trở về. Khiến cho cô đã không được gặp anh lại còn bị ông bà ngoại mắng vì suốt ngày chạy ra ngoài chơi, không ở nhà với họ.
Đến hôm qua cô mới biết, anh là đi công tác.
Không phải cô mới sờ một chút thôi sao? Đâu cần chán ghét đến nỗi không muốn nhìn mặt cô vậy chứ! Đàn ông xấu xa!
Cự tuyệt cô vậy sao? Ha, cô không buông tha cho anh dễ dàng vậy đâu!
Mang đầy sự tự tin sải đôi chân dài đi vào bên trong. Sau đó dừng lại trước bàn lễ tân.
“Cộc cộc.” Cô gõ hai cái vào bàn. Nhân viên lễ tân đang ngắm cô đến mất hồn liền bừng tỉnh.
“A! Xin chào. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Lư Tịnh Hương đưa tay tháo kính trên mặt xuống, đôi mắt hạnh nhân sáng trong hiện ra. Nở một nụ cười tươi tắn nhưng vẫn cảm nhận được sự xa cách trên môi.
“Tổng giám đốc của cô có ở đây không vậy?”
Cô gái lễ tân bị nụ cười của cô thu hút, không suy nghĩ liền đáp: “Có.” Sau đó mới nhớ ra quy tắc của nơi đây, bất kì cô gái nào đến tìm gặp tổng giám đốc đều phải trả lời là ngài không ở đây. Cô gái nhanh chóng sửa lỗi.
“A! Xin lỗi cô, tổng giám đốc của chúng tôi không có ở đây.”
Lư Tịnh Hương đương nhiên chỉ quan tâm đến câu trả lời trước đó. Nụ cười vẫn ở trên môi.
“Tôi là em gái của anh ấy.” Cô nói dối.
“Vậy sao? Vậy tiểu thư đợi chút, tôi sẽ gọi cho thư kí của ngài ấy!” Cô lễ tân vừa nói vừa nhấc điện thoại nội bộ lên. Rất nhanh đã được nối máy đến phòng thư kí.
“Thư kí Văn, có em gái của tổng giám đốc đến tìm ngài ấy.”
“Em gái sao? Nói cô ấy đợi một chút để tôi thông báo với ngài ấy.” Anh ta nhanh chóng gác máy, đến gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Lục Kình Châu không ngẩng đầu, chăm chú xử lí văn kiện, lạnh nhạt trả lời. “Thưa tổng giám đốc, Lục tiểu thư đến tìm ngài.”