Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 41
Chương 41
Edit: Yunchan
***
Cảm giác không nỡ bỗng dưng lấp đầy buồng tim.
Nhìn hắn đang ngủ nhưng vẫn cọ vào tay mình. Đông Đông bất giác cong bờ môi, cảm thấy ngọt lịm, không nén lòng nổi bèn cúi đầu xuống, len lén hôn trộm hắn một cái.
Hắn thở dài một hơi, lông mày giãn ra, thì thầm nói mớ.
Cô giật thót tim, đỏ bừng mặt ngồi thụp xuống. Tuy không nhìn thấy nhưng cô biết hắn nói gì, vì lúc nào trong cơn hoan ái, hắn cũng áp vào môi cô thì thầm hai chữ này.
Đông Đông.
Là tên của cô, là hai chữ mà cô quen hết sức. Trước đây chưa nghe thấy tiếng hắn, cô luôn tự chắp ghép giọng hắn trong đầu. Nhưng từ lúc nghe thấy giọng hắn thì mỗi lần hắn gọi tên cô, hai tiếng này cứ như vang vang ở bên tai.
Chẳng hiểu sao nó làm tai cô phát nóng, càng ngượng chín mặt hơn.
Đừng nói ngay cả trong mơ hắn cũng biết là cô nhé?
Xấu hổ vỗ vỗ mặt, Đông Đông bước thật cẩn thận xuống giường, sau khi xác nhận hắn đã đắp kín chăn với ngủ rất say, trong giây lát không thể tỉnh dậy ngay, cô mới ôm quyển sách quay lưng ra khỏi phòng, choàng một bộ áo khoác dầy vào. Song vừa ra tới cửa cô lại sợ hắn tỉnh dậy giữa chừng sẽ lo lắng, nên vội vàng lộn trở lại, viết một tờ giấy để lên bàn, xong xuôi mới lặng lẽ đẩy cửa sau đi ra ngoài, tới hậu viện tròng dây cương vào con ngựa đi mượn.
Tuyết rơi nhẹ, bay xuống là đà, nhưng cô vẫn lên xe chạy về hướng thành Đông.
Cô bận bịu hơn một canh giờ mới hối hả chạy về, may mà hắn vẫn chưa tỉnh. Đông Đông cởi áo khoác và vớ ra chui lại vào chăn, dựa vào thân thể nóng hổi của hắn.
Hắn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, cố ngồi dậy: “Trời sáng rồi sao? Để ta đi múc nước…”
“Không cần đâu.” Tim Đông Đông ấm lên, cười khẽ vươn tay ra ấn hắn về giường, rồi rúc vào cạnh hắn, nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, không mở tiệm.”
“Thật sao?” Dịch Viễn mở đôi mắt nhẹp nhèm vì buồn ngủ ra, nhìn cô: “Nàng chắc chứ?”
“Ừ, ta mệt quá.” Cô xoa mặt hắn, thì thầm: “Chàng ngủ với ta chút nữa nhé, có được không?”
“Tất nhiên là được.” Hắn duỗi tay kéo cô vào lòng, nhắm mắt nói: “Nàng mệt thì cứ ngủ thêm một lát, không bán hàng một ngày cũng không sao đâu.”
Đông Đông bặm môi, chặn lại cái miệng sắp bật cười. Nếu không phải sợ phá giấc ngủ của hắn, thì cô thật tình muốn nói với hắn là, lời này hắn giữ lại cho mình đi nhé.
Ai mà chăm chỉ được như cô chứ.
Quả nhiên, loáng cái hắn đã ngáy rồi.
Đông Đông vuốt ngực và miệng hắn, ngắm gương mặt ngủ say này mà thật khó lòng tin được là mình đã gả cho hắn rồi, thật sự đã gả cho hắn rồi, hơn nữa người đàn ông này còn yêu cô đến thế.