Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 37
Chương 37
Edit: Yunchan
***
Dịch Viễn giật bắn, đến đây mới phát hiện có người níu mình lại.
Hắn vươn ngón tay theo phản xạ đâm thẳng vào hai mắt không có gì che chắn của người đàn ông phía sau. Đối phương run bắn vì bị tấn công bất ngờ, cơn đau khiến người đàn ông thả tuột tay ra, bịt mắt mình thét lên thảm thiết:
“Á, mắt của ta, mắt của ta!”
Hắn vùng mạnh tay ra, gập nhanh lưng xuống, tung quyền đấm mạnh vào tên đang tóm hai chân mình. Quyền đầu tiên đánh trúng vào khôi giáp làm tay hắn đau buốt, nhưng hắn không dừng lại, tay trái lật lên lấy sống tay chém về phía yết hầu lộ ra ngoài của tên đàn ông đang ngửa đầu.
Cặp mắt của tên bị thịt mặc giáp xanh thoắt cái lồi ra, đau tới độ thả nhanh hai tay, ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ khụ khụ —– chết, chết tiệt, hắn nhìn thấy, nhìn thấy chúng ta!”
Người đàn ông giáp sắt phía trước lùi sang bên, nhắm tịt mắt quát lên đau đớn: “Không thể nào? Hắn chỉ là người phàm, người phàm không thể nhìn thấy!”
“Không thấy thì sao chọc vào mắt ngươi được hả?!”
“Nhất định là do hai chúng ta sắp thành công, hắn sắp chết nên mới vượt qua ranh giới nhìn thấy chúng ta! Đừng thả hắn đi!”
Tuy Dịch Viễn khiếp sợ vì trong hồ có người giở trò, nhưng vẫn cấp tốc bơi nhanh lên mặt nước.
“Hắn muốn chạy trốn! Tiểu tử! Chạy đi đâu!” Giáp xanh sừng sộ nhìn hắn, lập tức bắn lên theo hệt như mũi tên, hai tay biến thành hai thanh đại đao, bổ tới phía hắn.
Chó chết! Hai tên này căn bản không phải con người!
Dịch Viễn cúi đầu nhác thấy tên kia vung tay biến ra đại đao sắc bén, bèn kịp thời rụt chân giẫm lên thanh đao, rồi nhấc chân đạp vào mặt tên kia. Giáp xanh bị đá vẹo đầu, nhưng giáp sắt vẫn đuổi theo sát nút, rút phăng cây trường kiếm ra chém về phía hắn.
Hắn ra sức gạt thân kiếm đi, đánh nhau với hai tên kia trong nước.
Nhưng tài bơi lội của hai tên này cực giỏi, hắn gắng gượng tầm mấy chiêu thì trên lưng bị chém trúng một đao, tiếp tục chật vật tháo chạy lên mặt nước, còn chưa kịp lấy hơi thì lại bị lôi xuống dưới.
Giáp xanh dùng đại đao mạnh mẽ vô cùng, giáp sắt cầm trường kiếm thì linh hoạt muôn phần, hắn quần nhau với hai tên trong nước nhưng song quyền khó địch được bốn tay.
Ngay lúc trường kiếm chém ập tới lần nữa, lúc hắn muốn tránh cũng không được nữa, thì bỗng nhiên một đại đao ánh bạc đánh thốc tới từ bên cạnh, chặn đứng một kiếm này cho hắn.
Hắn ngoái đầu nhìn thì thấy một người đàn ông, gương mặt ông ta quen thuộc vô cùng.
Chết tiệt, hắn chết rồi.