Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 25
Chương 25
Edit: Yunchan
***
Hôm ấy hắn và Đông Đông ăn cơm ở đó rồi mới đi.
A Linh cũng ngồi vào bàn, nhưng lại ở chỗ cách Tống Ứng Thiên xa tít.
Dịch Viễn nhớ cách đây rất lâu, lúc hắn vừa tới đây, nữ nhân này vẫn nề nếp ngồi cạnh thiếu gia Tống gia, hắn biết A Linh luôn muốn Tống Ứng Thiên thả cô ta ra đảo.
Theo hắn biết thì nữ nhân này đã tung ra hầu hết mọi cách, nhưng thiếu gia Tống gia vẫn chưa dao động lần nào.
Nhiều năm trôi qua, A Linh cũng chẳng bám dính Tống Ứng Thiên nữa, trên bàn cơm cũng không nói không rằng, tới liếc Tống Ứng Thiên cũng chẳng buồn, rõ ràng đã từ bỏ ý định dụ y thả cô ta ra khỏi đảo.
Thành ra bầu không khí trong bữa ăn rất kỳ dị, tuy cách nhau cả chiếc bàn dài nhưng sóng ngầm vô hình giữa hai người vẫn ầm ì qua lại.
Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã sụp tối.
Dịch Viễn và Đông Đông phụ dọn dẹp bát đĩa, trước khi ra về có băng ngang qua khoảng sân trước nhà, thấy trên chiếc bàn trong căn phòng đang mở toang cửa của A Linh đặt một chiếc đàn cầm, nhưng chiếc đàn cầm này đã đứt dây, không thể đàn được nữa.
A Linh cúi đầu nhìn chiếc đàn cầm, hoàn toàn không chú ý tới hắn và Đông Đông đang đứng ngay cửa. Mãi tới khi Đông Đông gọi to thì cô ta mới ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.
“A Linh, muội và Dịch Viễn phải về rồi.” Đông Đông bước lên trước nhìn cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ có muốn thứ gì không? Lần sau tới muội sẽ mang cho tỷ.”
A Linh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đáp lại ý tốt của cô chỉ bằng một câu:
“Ái tình là điều ảo tưởng nhất trên đời này, bất luận nam nhân này có thề non hẹn biển với cô tới đâu, rồi cũng tới ngày hắn ruồng bỏ cô. Nhưng không sao cả, tới lúc đó cô có thể tìm đến ta, ta sẽ cho cô thứ mà cô mong muốn nhất.”
Dịch Viễn nghe vậy thì lạnh mặt, bước nhanh lên, trầm giọng nói: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng việc này sẽ không bao giờ xảy ra.”
A Linh giương mắt nhìn thẳng hắn, đôi đồng tử lạnh lẽo: “Nhất định không bao giờ sao.”
“Cô cứ từ từ mà chờ đi!”
Hắn lạnh lùng nạt ngang, chẳng muốn để tâm tới nữ nhân này nữa, cầm lấy tay Đông Đông, ngoảnh mặt bỏ đi: “Nàng đừng nghe cô ta nói càn, chúng ta đi.”
Đông Đông không nhìn thấy hắn nói gì, chỉ biết là A Linh chọc giận hắn, vội hỏi: “Dịch Viễn, A Linh không có ý đó đâu, chàng đừng để bụng.”
Nữ nhân kia đích thị là có ý đó, nhưng hắn không tranh luận với cô, vì hắn biết tranh luận cũng chẳng ích gì. Đông Đông coi nữ nhân kia là bằng hữu, mà cô lại luôn một lòng với bằng hữu, không ai hiểu chuyện này hơn hắn cả. Cho nên hắn chỉ dừng bước, quay người lại nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ: