Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 21
Chương 21
Edit: Yunchan
***
Đêm tối nhẹ nhàng ghé vào song cửa sổ.
Luồng khí lành lạnh lướt qua người, khiến nữ nhân trên đệm tỉnh lại trong cơn choáng ngất.
Cô mở mắt ra, chống người dậy quan sát bốn hướng, thấy ngọn đèn lồng treo trên hành lang ngoài cửa vẫn còn sáng, nhưng trong phòng ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác.
Trong giây lát, cô thật sự cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Nhưng trong không khí vẫn ngập ngụa mùi dục vọng, thân thể cô vẫn còn đau nhức, cô vẫn có thể nếm được mùi vị của hắn trong miệng, có thể cảm thấy bàn tay hắn dạo chơi trên người mình, thậm chí có thể cảm giác được lúc hắn…
Cô đỏ lựng cả mặt, che miệng, ấn chặt tim mình, thở hổn hển mấy hơi mới thổi bay được hình ảnh làm người ta mặt đỏ tim đập đó ra khỏi đầu.
Cái tên đó chạy đi đâu mất rồi?
Lòng bỗng dưng cuống cuồng vì không thấy hắn.
Đông Đông hoang mang cố đứng dậy làm tấm chăn trên người trượt xuống, lúc này cô mới kinh hoàng phát hiện mình chưa mặc áo, bèn luýnh quýnh quỳ ngay xuống, chộp lấy chăn che người lại. Sau đó lại phát hiện chậm nửa nhịp, khăn buộc đầu của mình cũng rớt, trâm cài tóc thì không biết đã chạy tới phương trời nào.
Tất cả đồ đạc của cô từ trên xuống dưới, chẳng biết từ bao giờ đã bị hắn lột sạch.
Đông Đông bối rối chưa từng thấy, mặt đỏ gay tim đập rộn, quýnh quáng tìm kiếm quần áo của mình trong ánh sáng mờ. Chuyện này chẳng đơn giản tý nào, quanh đệm hắn đâu đâu cũng là y phục bị quăng bừa, cô lật tung ba món mới tìm được áo khoác của mình, sau đó mới mò được tiết y trắng tinh.
Cô luống cuống tay chân mặc quần áo vào, nhưng vừa mặc được bộ tiết y thì sau lưng đột nhiên thổi tới gió lạnh, cô giật mình hớt hải kéo chặt vạt áo đang mở rộng trước ngực, xoay người lại thì thấy tên nam nhân kia đứng lù lù ở cạnh cửa, trên tay hắn xách một thùng nước, đóng cửa lại chặn gió lạnh bên ngoài.
Cô để ý thấy hắn chỉ mặc mỗi quần còn ngực thì để trần, lúc nhìn thấy bộ dạng của cô thì hắn khẽ nhướng mày.
Mặt Đông Đông khi không lại đỏ lựng lên.
Hắn dấn bước đi tới, cô muốn lùi ra sau nhưng hai chân lại nhũn ra không còn sức cựa quậy, chỉ còn biết đỏ mặt nhìn hắn tới gần mình.
Hình như cô nên nói gì đó, nhưng đầu óc rối bời vẫn chẳng biết phải nói gì, đành nhìn hắn đặt cái thùng nước đang bốc hơi mù mịt lên sàn nhà gỗ bên cạnh đệm.
Đó là thùng nước ấm, ở mép thùng còn vắt một chiếc khăn sạch.
Tới đây cô mới biết hắn ra ngoài là để đi múc nước, rồi còn đun nước nữa.
Cô không ngờ hắn sẽ chuẩn bị nước nóng cho cô, cô ngập ngừng một lát nhưng vẫn không địch lại bản năng sạch sẽ, đỏ mặt bước tới trước trong khi vẫn giữ khư khư vạt áo trước ngực mình, định xách thùng nước ra sau bình phong để lau người. Nhưng không ngờ, hắn lại nắm phắt lấy bàn tay nhỏ của cô.