Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 14
Chương 14
Edit: Yunchan
***
“Chuyện gì xảy ra?” Người đàn ông cúi đầu hỏi.
“Các thiếu gia mua đậu hũ, tiền rớt, Dịch thiếu nhặt lên giúp con.” Đông Đông ngửa đầu đáp.
Người đàn ông nghe vậy mới nhìn qua hắn, nói bằng giọng khách sáo lãnh đạm: “Cảm tạ Dịch thiếu.”
Dịch Viễn đứng lên muốn nói, nhưng người đàn ông kia lại vờ như không thấy, dắt tay Đông Đông quay lại xe lừa.
Đông Đông lên xe, trước khi đi còn ngoái đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cười rụt rè, len lén huơ tay với hắn.
Hắn cũng giơ tay vẫy lại, thấy những tên bám đuôi đứng trước khách điếm đang nhìn hắn.
Hắn nhìn bọn họ bằng đôi mắt lạnh, biết rõ những người này chưa bao giờ thật lòng coi hắn là bằng hữu, hắn là đồ ngu mới lạnh nhạt với cô để quan tâm tới cách nhìn của những người này.
Hắn chẳng buồn chào hỏi tiếng nào, quay lưng đi thẳng.
Hôm ấy, hắn vốn định tới tìm cô, không ngờ lúc về nhà mới biết mẹ bị ngã bất tỉnh trong phường, đại phu tới xem, nói là bà làm lụng quá mức vất vả, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Trong cơn hỗn loạn, hắn bất đắc dĩ phải tiếp quản gia nghiệp.
Mấy tháng ấy, hắn bận tới tối mắt tối mũi, chẳng còn biết ngày tháng, nhưng càng bận thì hắn càng muốn gặp cô.
Nhưng hắn không tìm được lúc rảnh rỗi, thường thì bận bịu cả một ngày xong, đến khi rảnh hắn sẽ tới nhà cô, nhưng lúc đó cũng đã nửa đêm. Hắn đặt sách trước cửa, biết cô sẽ hiểu đây là của hắn.
Nhưng có một đêm kia, hay là sáng sớm?
Thật ra hắn cũng không biết rốt cuộc lúc đó là tối hay sáng, chỉ biết trời vẫn đen sẫm sâu hút, hắn mới rã rời kết thúc việc của một ngày. Nhưng khi hắn cầm quyển sách được gói kỹ tới Lôi gia thì đã thấy cha cô mở cửa, đốt sáng đèn, đứng ở đó.
Chờ hắn.
Hắn chưa hề nghĩ sẽ gặp phải người đàn ông này, trong một thoáng, có hơi thấp thỏm, nhưng vẫn kiên trì bước tới.
“Lôi thúc.”
“Dịch thiếu, trễ như vậy rồi, có chuyện gì sao?”
Vì công việc nên người đàn ông này đã xắn ống tay áo lên, trên vai vắt một miếng vải trắng dài, gương mặt ngăm đen không có lấy một chút cảm xúc mà chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt hờ hững. Tuy lời lẽ khách sáo, mà tất nhiên không người bình thường nào lúc nhìn thấy hắn mà không sợ sệt và nhún nhường, nhưng chẳng hiểu sao khi bị người đàn ông này hỏi, lòng hắn lại khẩn trương tới khó hiểu.
Thân là thiếu gia Dịch gia, ít khi nào hắn khẩn trương như vậy, nhưng lần này, mồ hôi lại ướt đẫm bàn tay một cách vô cớ.
Chết tiệt, chỉ là một người bán đậu hũ thôi, hắn cần gì phải sợ?
Trong một thoáng không cam lòng, hắn thẳng lưng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn trước mắt.