Tiểu Noãn Đông - Hắc Khiết Minh - Chương 10
Chương 10
Edit: Yunchan
***
Giấy Dịch gia nổi danh gần xa, những nhà trong phạm vi một trăm dặm đều mua giấy của Dịch gia, ngay cả vài văn sĩ danh gia cũng sẽ sai người vượt đường xa tới đây mua giấy.
Tác phường (*) nhà hắn nằm ở đầu khác của huyện thành, thợ làm giấy có tới mấy trăm người, đó là chưa kể tác phường sách khắc in của Dịch gia, mọi nhà trong thành này hầu như đều có người làm trong phường giấy Dịch gia, dù không làm việc bên trong thì cũng có dính liếu ít nhiều, phải nhìn sắc mặt của Dịch gia để sống.
(*) Phân xưởng.
Trên thực tế, dù có gọi cả huyện thành này là Dịch gia, chắc hẳn cũng chẳng ai dám phản bác.
Thế nên năm ấy hắn mới được người ta gọi là tiểu bá vương, không chỉ đơn giản là do hắn bẩn tính, khỏe như trâu, thích ẩu đả, mà còn vì không ai dám đắc tội với Dịch gia.
Cha hắn kinh doanh phường giấy, thành lập tác phường in sách, khiến phường giấy Dịch gia trăm năm vinh hiển. Tuy sau khi cha hắn chết thì Dịch gia có một dạo suy sụp, nhưng mẹ hắn dựa vào mấy người thợ lâu năm, nên có thể gắng gượng chèo chống. Sau khi hắn tiếp quản thì không qua hai năm thanh danh lại lan xa lần nữa. Gần đây còn có người nói hắn dự định xây lầu sách trong thành Lạc Châu, chuyên bán thư tịch và giấy.
Xây lầu các, đó không phải là chuyện mà tiểu thương tiểu hào có thể làm, huống hồ thành Lạc Châu là nơi mạnh về thương nghiệp, xây được lầu toàn là hiệu buôn có tiếng, không có tiếng tăm thì chỉ có thể xếp hàng chờ lượt thôi.
Nói thật thì, lúc cô biết việc này quả thật có hơi hơi phổng mũi.
Người đó đã từng dạy cô biết chữ đấy.
Nhìn nam nhân đang cúi đầu ăn đậu hũ trộn hành, cô dứt khỏi những suy nghĩ lan man trong lòng, mở miệng hỏi:
“Có muốn uống trà không?”
“Ừ.”
Cô rót một bát trà đầy cho hắn.
Hắn ăn xong đậu hũ rồi thì đặt bát xuống, cầm bát trà nóng hớp một hớp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô.
Cái không khí gượng gạo này lại xuất hiện lần thứ hai, thật lâu trước đây, hắn đã từng cầm tay cô dạy cô viết chữ, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.
Trên thực tế, cảm giác đó cứ như là ở kiếp trước vậy.
“Đã lâu không gặp.” Hắn khách sáo nói.
“Ừ.” Cô nhìn hắn, cũng khách sáo hơn hẳn: “Đã lâu không gặp.
Hắn nhìn cô rồi nói: “Ta nghe nói cha muội mất rồi.”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Cha mất rồi.”
“Vậy là, chỉ còn một mình muội ở đây.”
Cô gật đầu lần nữa.
Có một khoảnh khắc trông hắn khá bứt rứt như thể không biết nên nói gì. Cô mong hắn đừng nhắc lại chuyện chăm sóc cô nữa, cảm giác đó rất quái lạ. Tuy cô không nghe được, nhưng cô vẫn sinh hoạt bình thường, cho nên cô không muốn hắn quan tâm cô chỉ vì thương hại cô.