[Thuần Việt] [Bách Hợp] Duyên Kiếp - Chap 38: Trộm hạnh phúc
Thấm thoát Huệ mang bầu cũng đến tháng thứ ba, bụng lúc này đã lớn hơn một chút nên quần áo của Huệ khá chật so với trước. Huệ có bầu mấy tháng đầu thì có hơi mệt mỏi vì bị em bé hành nghén, Huệ không chịu được mùi đồ ăn nặng nên cô cũng đặc biệt dặn dì Sáu nấu riêng cho Huệ, hai tháng đầu Huệ cứ ngửi thấy mùi cá là nôn khan liên tục nên cơ thể rất mệt mỏi, cô xót Huệ nên cứ tối đêm nào cô cũng qua phòng Huệ xoa bóp chân tay cho Huệ đỡ bị mỏi và tê vì đốc tờ nói người có bầu thương hay bị tê chân với tay. Huệ thấy cô vừa chăm sóc mình vừa phải lo chuyện sổ sách nên Huệ không nỡ, lần nào cô qua Huệ cũng kêu cô về nghỉ chứ không cho cô xoa bóp cho mình. Nhìn cô ốm đi nhiều so với lúc trước nên lòng Huệ xót lắm mà cô rất cứng đầu Huệ nói hoài mà không có chịu nghe.
Cũng như mọi hôm thì tối nay cô lại qua phòng để xoa bóp chân tay cho Huệ, như thói quen nên cô đi lại ngồi xuống giường chuẩn bị xoa tay cho Huệ thì bị Huệ ngăn lại rồi khẽ nói
“Em thấy trong người khoẻ hơn mấy tháng trước nhiều rồi, mợ đừng vì em mà đêm nào cũng thức để xoa bóp cho em như này, cực cho mợ lắm”
Cô mỉm cười rồi đưa tay nựng má Huệ
“Tôi không thấy cực gì hết, chỉ cần em và con khoẻ mạnh là tôi mừng rồi”
Nói rồi cô lại tiếp tục định cúi xuống xoa tay cho Huệ, lần này Huệ kiên quyết hơn không cho cô xoa
“Người gì đâu mà cứng đầu cứng cổ quá à”
Cô bất ngờ khi nghe Huệ nói vậy nhưng cũng cười cười với Huệ rồi nắm tay Huệ xoa nhẹ nhẹ
“Đốc tờ nói khi mang thai thì mẹ sẽ bị tê tay tê chân nhiều, thấy em bị hành nghén tôi xót lắm biết không”
Huệ hết nói nổi cô, Huệ nhẹ đánh lên tay cô rồi nói
“Mợ cứ vậy hoài à…, không có biết giữ sức khoẻ gì hết. Mợ mà mần vậy hoài là em giận mợ luôn đó”
Cô nghe Huệ nói giận mình thì lo lắm vì sợ Huệ giận thiệt thì không tốt cho em bé
“Thôi mà…. tôi hứa sẽ chú ý sức khoẻ nhiều hơn em đừng có giận nghen”
Huệ nhìn cô một lúc rồi đưa hai tay áp lên má cô
“Mợ mần vậy em xót lắm có biết không đa, tay chân em đỡ nhiều rồi. Em chỉ cần có mợ thôi, mợ đừng vì em mà cực khổ như vậy nữa nha, em không nỡ nhìn thấy người em thương như vậy…”
Cô đưa tay lên siết lấy tay Huệ đang áp trên má mình rồi yêu thương nói
“Em cho phép tôi xoa bữa nay nữa nha, ngày mai sẽ theo ý em có được không đa?”
Huệ cũng hết cách đành gật đầu với cô vì nói một hồi thì cũng không thắng nổi cô
“Mợ hứa nha, ngày mai hông có được mần nữa đó. Nếu không em giận mợ thiệt đó”
Cô gật đầu rồi cười cười tiếp tục xoa tay cho Huệ, xoa được một lúc lâu thì Huệ cũng từ từ chìm vào giấc ngủ vì tay cô ấm lắm nên khi chạm vào người Huệ luôn có cảm giác ấm áp dễ chịu làm Huệ ngủ quên lúc nào không biết. Cô thấy Huệ ngủ rồi thì cũng nhẹ đặt tay Huệ xuống giường rồi lấy mền đắp cho Huệ, trước khi về phòng cô cũng không quên cúi xuống hôn lên trán Huệ một cái rồi mới trở về.
Mấy ngày sau đó cô dự định dẫn Huệ lên chợ tỉnh để mua sắm đồ cho em bé, trước đó mấy ngày cô có xin phép bà Phú cho cô dẫn Huệ theo và bà cũng đồng ý nhưng với điều kiện là phải dẫn cậu hai theo cùng. Cô lúc đầu không muốn cho cậu hai đi cùng nhưng cậu cứ đòi mãi thì cô cũng bấm bụng mà cho cậu theo nhưng chỉ có mình cô thì sợ không trông chừng cậu xể nên cô kêu con Gái người hầu trong nhà đi cùng để tiện coi chừng cậu hai.
Đây là lần đầu tiên Huệ được đi xa đến như vậy nên trong lòng khá hồi hộp nhưng cũng háo hức không kém, ngồi trên xe Huệ cứ ngó nhìn xung quanh vì khung cảnh ở chợ tỉnh nhộn nhịp, cửa hàng buôn bán hai bên đường rất nhiều khác hẳn so với chợ quê yên bình. Cô kêu sốp-phơ dừng lại ở cửa hàng vải của mình rồi nắm tay Huệ đi vào trong, cậu hai thì thích thú đi phía sau chỉ hết cái này đến cái kia, người làm trong cửa tiệm thấy cô tới thì vội đi ra chào cô
“Dạ cô chủ mới tới”
Huệ và con Gái nghe người trông tiệm chào cô thì ngạc nhiên nhìn cô, cô khẽ mỉm cười gật đầu với người trông cửa tiệm rồi mới quay sang nhìn Huệ rồi nói
“Đây là cửa hàng vải của tôi, nay có dịp lên đây nên tôi có cơ hội giới thiệu với mọi người luôn”
Bỗng nhiên Huệ cảm thấy bản thân mình không xứng với cô, Huệ chỉ là một người con gái nhà quê quanh năm chỉ biết đồng ruộng, còn cô học cao hiểu rộng lại còn tài giỏi nữa mà lại thương một người như Huệ thật sự thiệt thòi cho cô lắm, Huệ tự nghĩ rồi buồn trong lòng.
Cô đang nói chuyện với người trông tiệm nên không để ý nãy giờ Huệ im lặng nhìn cô, quay lại thấy mặt Huệ có vẻ buồn nên cô nhẹ nắm lấy tay Huệ rồi khẽ nói
“Em mệt hả đa? Hay mình vô trong ngồi nghỉ xíu nghen”
Huệ nhẹ mỉm cười để cô đừng lo lắng rồi khẽ nói
“Dạ…em không sao đâu mợ. Mợ giải quyết vấn đề sổ sách tiếp đi, em muốn đi vòng quanh xem một chút”
Cô thấy Huệ cười thì cũng an tâm phần nào, cô để cho Huệ đi vòng cửa tiệm xem đồ rồi quay lại giải quyết sổ sách một chút nữa. Cậu hai từ nãy giờ hết sờ vải này lại đến vải khác rồi đi lại nắm tay cô lắc lắc
“Ở đây nhiều vải quá à em, cái nào cũng đẹp hết trơn”
Cô cũng cười cười với cậu rồi nói
“Anh thích màu nào thì chọn đi để em nói thợ may cho anh chịu không đa”
Cậu hai gật gật liền đứng lên chỉ trỏ mấy màu cậu thích, cô thấy vậy thì nói tiếp
“À Gái! Em cũng chọn một xấp đi, tôi tặng em đó”
Con Gái nghe mợ cho vải mình thì mừng lắm, nào giờ trong nhà chỉ có cậu và mợ là không lớn tiếng la mắng kẻ ăn người ở trong nhà nên con Gái nó quý cô lắm, nay cô lại cho phép người hầu như nó chọn vải trong cửa hàng của cô mà nó ngó chừng những xấp vải ở đây không có rẻ chút nào nên đã kính trọng nay lại còn kính trọng hơn.
Cô ngồi xem lại sổ sách buôn bán của cửa hàng một lúc thì cũng đứng lên đi đến chỗ Huệ đang đứng khẽ nói đủ để hai người nghe
“Em có lựa được xấp nào chưa đa?”
Huệ nghe giọng cô sau lưng thì quay lại nhìn cô rồi mỉm cười nói
“Dạ em mặc đồ cũ được rồi, không cần chọn vải đâu mợ”
Cô nghe giọng Huệ đều đều như có tâm sự thì nhẹ nắm lấy tay Huệ rồi nói tiếp
“Đâu có được đa, bụng em cũng lớn rồi mấy bộ đồ đó mặc không có vừa nữa đâu”
Cô thấy Huệ có vẻ buồn buồn thì đoán chắc là Huệ đang cảm thấy tự ti về hoàn cảnh của mình, cô nhẹ nắm tay Huệ rồi dẫn Huệ vào phòng nghỉ ở cửa hàng, chỗ cô mướn để mở cửa hàng là một căn nhà khá to nên phía trước để bày trí vải vóc còn phía sau thì có gian phòng để nghỉ ngơi.
Cô đỡ Huệ ngồi xuống ghế rồi ngồi xổm xuống nhẹ nắm lấy tay Huệ rồi hôn lên
“Tôi cảm nhận được em đang buồn, có chuyện chi nói tôi nghe được không?”
Huệ thoáng đỏ mặt khi cô hôn lên tay mình, Huệ nhìn cô một lúc rồi ngập ngừng khẽ nói
“Em…em…cảm thấy mình không xứng với mợ…”
Đúng như cô đoán là Huệ đang buồn vì chuyện đó, cô nhẹ lắc đầu rồi siết chặt lấy tay Huệ
“Tôi hỏi em một câu nghen, nếu tôi không là thiên kim tiểu thư hay học cao hiểu rộng hoặc thậm chí là một người khờ khạo thì em có thương tôi không đa?”
Huệ không do dự mà gật đầu, thấy vậy cô lại nói tiếp
“Vậy chứng tỏ một điều em thương tôi vì tôi là tôi mà thôi, vật chất hay tiền bạc nó không nói lên điều gì hết, dù nghèo hay giàu thì ai cũng có quyền được yêu được sống vì người mình yêu. Đừng nghĩ bản thân mình xứng hay không xứng với tôi nữa nghen vì người tôi thương là em, dù ra sao tôi cũng thương em mà thôi.
Khi Huệ nghe những lời cô nói thì nước mắt Huệ đã lưng tròng, Huệ khờ quá chỉ vì như vậy mà khiến cô thêm lo lắng
“Em…xin lỗi mợ, em lại làm mợ lo lắng nữa rồi”
Cô xoa nhẹ lên má Huệ rồi rướn người hôn lên môi Huệ, cô không muốn nghe Huệ tự trách bản thân mình như vậy, càng không muốn Huệ vì chuyện sang giàu mà xa cách mình. Huệ cũng đưa tay ôm lấy eo cô để cho nụ hôn được sâu hơn, cô nhẹ mút lấy môi Huệ rồi giữ yên vì cô không muốn làm Huệ sợ mà nhớ đến chuyện không vui lúc trước.
Khẽ tách ra khỏi nụ hôn cô nhẹ ôm Huệ rồi thì thầm
“Tôi thương em…”
Huệ cũng nhắm mắt rồi siết lấy eo cô để tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Ôm được một lúc cô cũng nhẹ buông Huệ ra rồi nắm lấy tay Huệ nói
“Tôi đã đặt thợ may cho em mấy bộ đồ mới, mấy bộ em đang mặc chật rồi sẽ không thoải mái. Giờ mình đi ra trước lấy đồ thử nghen, lỡ không vừa thì tôi nói thợ sửa lại cho kịp”
Huệ gật đầu rồi cùng cô bước ra ngoài, thử đồ xong thì cũng gần trưa. Cô dẫn Huệ đi ra chợ mua thêm ít đồ cho em bé rồi mới ghé lại ăn trưa. Lúc ăn cô cũng tự tay gắp đồ ăn rồi cẩn thận bỏ xương mới bỏ vào chén của Huệ, con Gái ngồi nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ tình cảm của hai mợ vì từ trước giờ đây là lần đầu nó thấy vợ lớn mà đi săn sóc cho vợ bé của chồng như vậy.
Loay hoay thì cũng đến chiều xe đã chạy về đến nhà bà Phú, cậu hai vừa xuống xe đã chạy vô khoe bà Phú những cảnh mới lạ ở chợ tỉnh ngày nay cậu đi. Cô thì dìu Huệ vào phòng nghỉ ngơi vì đi đường cả ngày Huệ cũng thấm mệt rồi. Con Gái khi về tới nó liền chạy xuống bếp kể cho mọi người nghe về chuyện của hai mợ mà nó chứng kiến từ sáng đến giờ
“Lần đầu tui thấy vợ lớn với vợ bé hoà thuận đến vậy đó, mợ hai lo cho mợ Huệ dữ lắm. Còn hơn chồng lo cho vợ nữa kìa”
Dì Sáu vỗ nhẹ cây quạt giấy lên đầu con Gái
“Mày nói nhỏ nhỏ thôi, mà mợ hai với mợ Huệ thân nhau là chuyện bình thường mà. Thôi giải tán hết đi, lo mà đi mần công chuyện không thôi bị bà chủ phạt cả đám bây giờ”
Cả đám lúc này cũng tản ra chia nhau đi mần công chuyện.