[Thuần Việt] [Bách Hợp] Duyên Kiếp - Chap 37: Hôn
Sau khi hiểu được tâm ý của đối phương thì cả hai người càng thêm khắn khít nhiều hơn, người làm trong nhà thấy hai mợ trở lại như xưa thì mừng lắm vì không còn phải thấy cảnh một người bắt chuyện thì một người lảng tránh nữa.
Cô khi nói ra lòng mình và được Huệ chấp nhận thì cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, chỉ cần Huệ không sợ hay không xa lánh cô thì có chuyện gì xảy ra thì xin ông trời hãy để cho cô một mình nhận lấy tất cả. Từ ngày Huệ cho phép cô được thương em ấy cô mới dám dành sự quan tâm cho Huệ nhiều hơn mà không cần che giấu nữa. Cô luôn chăm sóc Huệ từng bữa ăn, giấc ngủ cô còn đi hốt thêm thuốc bổ cho Huệ uống để em bé được khoẻ mạnh mà những điều này đáng lẽ ra người chồng người cha như cậu hai là người phải làm.
Huệ được chăm sóc kĩ nên nhìn có da có thịt hơn trước, đây cũng là lần đầu tiên Huệ mới cảm nhận được thương một người là như thế nào. Trái tim Huệ lúc nào cũng đập loạn nhịp khi ở gần cô, Huệ rất thích cảm giác cô áp tay vào bụng mình để nói chuyện với em bé vì nó quá đỗi bình yên và hạnh phúc và cũng nhờ có tình yêu thương của cô mà Huệ dần chấp nhận một sinh linh nhỏ bé đang dần lớn lên trong bụng mình.
Còn chuyện giữa cô và Lưu Phan thì cô vẫn luôn đề phòng hắn kể từ sau lần hắn tự tiện ôm lấy cô hôm trước, cô biết hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có được thứ mình muốn cho nên cô rất cẩn thận chú ý hành vi của hắn.
Trước mặt mọi người thì cô với Huệ vẫn cư xử bình thường không quá tỏ ra thân mật vì sợ mọi người sẽ phát hiện ra chuyện của cả hai, chỉ khi những lúc không có ai thì cô mới dám nhìn Huệ lâu hơn hay nắm lấy tay Huệ. Huệ cũng vậy tuy thương cô nhưng cũng không dám thể hiện quá mức vì Huệ sợ bà Phú sẽ nhìn ra được sự khác lạ giữa hai người.
Huệ cũng đang còn bâng khuâng trong lòng vì chuyện giữa mình, cô và cậu hai vì giữa ba người đang tồn tại một mối quan hệ rất khó xử. Huệ cứ suy nghĩ mãi nên cứ mỗi khi nghĩ tới Huệ lại khẽ thở dài rồi sờ nhẹ lên bụng mình thì thầm
“Con ơi! Má phải mần sao mới đúng đây hả con?”
Thời gian này cô cũng phải đi đi lại lại trên tỉnh để lo cho má và tìm bằng chứng để minh oan cho cha cô nhưng cô tranh thủ đi vài ngày rồi lại về với Huệ vì cô không yên tâm khi bỏ Huệ ở nhà với những con người đó. Cô cũng có nghĩ đến chuyện giữa mình và Huệ, cái khó trong mối quan hệ này là cậu hai vì trên danh nghĩa cậu hai vẫn là chồng của cô và Huệ.
Cũng như mọi lần thì hôm nay là ngày cô lại đi lên tỉnh để thăm cha má và giải quyết một số sổ sách ở cửa hàng vải, trước ngày đi một hôm tối hôm đó cô đi qua phòng gặp Huệ một chút để dặn dò em ấy ở nhà phải cẩn thận với những người xung quanh vì cô sợ không có cô ở nhà bà Phú lại làm khó dễ cho Huệ. Giờ hai người đã hiểu lòng nhau nên cũng không còn ngại ngùng hay giữ khoảnh cách như trước nữa, lúc trước cô sẽ phải gõ cửa khi qua phòng Huệ nhưng giờ thì cô có thể bước vào mà không cần phải gõ nữa vì Huệ không có chốt cửa.
Thấy cô qua Huệ liền nở nụ cười thật tươi nhìn cô, Huệ đưa tay vỗ vỗ lên giường ý muốn cô đi lại ngồi với Huệ. Cô đi đến ngồi xuống trên giường rồi đưa tay vuốt tóc Huệ, mỗi khi cô vuốt tóc mình Huệ luôn cảm nhận được sự trân trọng của cô dành cho mình, từ trước giờ cô chưa dám làm gì quá phận với Huệ. Huệ im lặng để cô vuốt tóc mình một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi trong giọng nói còn mang theo ý chọc ghẹo cô
“Giờ này mợ còn chưa ngủ sao mà còn qua đây đó đa”
Cô cười cười nhìn Huệ rồi nói
“Tôi nhớ em nên ngủ không được đó đa”
Huệ đánh nhẹ lên vai cô một cái rồi khẽ mỉm cười, từ ngày cô thổ lộ cho Huệ biết tình cảm của mình thì cô rất hay chọc Huệ vì cô rất thích vẻ mặt ửng hồng khi ngại ngùng của Huệ
“Mợ cứ chọc người ta… hông phải ngày nào cũng gặp hay sao mà nhớ hông biết nữa”
Cô nhẹ nựng má Huệ
“Thì người ta nhớ em thiệt mà, bộ em hông nhớ người ta hả đa”
Huệ đỏ mặt vì ngại rồi khẽ nói lí nhí
“Ai nói là em hông nhớ đâu…”
Cô thấy Huệ đỏ mặt thì càng muốn chọc em ấy nhiều hơn
“Em nói gì đó đa, nhỏ quá tôi hông có nghe”
Huệ đã ngại mà cô còn chọc nên Huệ dỗi rồi quay mặt chỗ khác, cô thấy vậy thì cũng thôi không giỡn nữa mà kéo tay Huệ để Huệ quay mặt qua nhìn cô rồi nói
“Thôi mà đừng giận, giận là mai mốt em bé sinh ra mặt nhăn nhó đó đa”
Huệ khẽ mỉm cười, Huệ không có giận tại vì do cô giỡn nên Huệ mới chọc lại. Cô nhìn thấy Huệ cười thì nói tiếp
“Hết giận rồi nghen đa. À! Mà tôi có chuyện này muốn nói với em”
Huệ nhìn cô rồi hỏi
“Chuyện chi vậy mợ?”
“Ngày mai tôi phải lên tỉnh để thăm cha má khoảng mấy ngày, tôi sẽ tranh thủ về sớm với em, em ở nhà nhớ cẩn thận với những ngươi trong nhà này đó nhớ chưa”
Huệ nghe cô nói đi lên tỉnh thì có chút buồn vì ở nhà không có cô Huệ sẽ nhớ cô lắm
“Dạ…mợ sửa soạn đồ xong hết chưa?”
Cô gật đầu với Huệ, đợt này lên trên đó cô định sẽ lựa mấy sấp vải để may đồ cho em bé rồi cho Huệ nữa, cũng còn mấy tháng nữa là bụng lớn rồi không mặc vừa những bộ đồ này nữa.
Nói chuyện được một lúc thì cô bảo Huệ đi ngủ sớm vì thức khuya không tốt cho em bé, trước khi về phòng cô nhẹ hôn lên má Huệ một cái làm Huệ lại đỏ mặt.
Mấy ngày không có cô ở nhà là mấy ngày Huệ không ngủ được vì nhớ cô, Huệ nhìn đâu cũng thấy hình bóng cô, trong lòng Huệ thầm mong cô về thật nhanh để xoa dịu nỗi nhớ trong lòng.
Cô đi cỡ khoảng hai ngày thì quay về, cô vừa bước xuống xe thì vào nhà chào bà Phú một tiếng rồi đi nhanh đến phòng Huệ. Mấy ngày nay cô cũng rất nhớ em ấy, cô sợ Huệ ở nhà một mình sẽ lại xảy ra chuyện. Huệ đang ngồi ở trong phòng thì nghe tiếng bước chân đi đến trước cửa, Huệ tưởng người làm trong nhà nên lên tiếng hỏi
“Ai đang ở ngoài đó vậy, có chuyện chi không”
Không nghe thấy tiếng trả lời Huệ mới đứng dậy đi ra mở cửa để xem có ai không, cửa vừa mở ra đã thấy cô đứng đó mỉm cười, Huệ vừa nhìn thấy cô thì cũng bất giác nở nụ cười tươi trong giọng nói không giấu được nỗi sự vui mừng khi thấy cô trở về
“Mợ! Mợ về khi nào đó?”
“Tôi mới về tới thôi đa”
Cô không muốn đứng ngoài nói chuyện lâu vì sợ có người khác dòm ngó nên nắm tay Huệ kéo vào trong phòng
“Mấy ngày nay không có tôi, ở nhà có ai gây khó dễ gì với em không đó?”
Huệ nhẹ lắc đầu với cô, cũng vì chuyện hôm trước nên bà Phú cũng không còn gây khó dễ cho Huệ nữa. Chỉ có một điều Huệ đang bâng khuâng trong lòng là chuyện giữa ba người. Cô thấy Huệ bỗng nhiên im lặng thì mới nhẹ hỏi
“Bộ có chuyện chi làm em buồn hả?”
Huệ rướn người tới vòng tay ôm cô rồi vùi vào ngực cô nhỏ giọng nói
“Em đang lo lắm, em sợ chuyện của mình bị mọi người phát hiện”
Cô cũng ôm siết Huệ vào trong lòng rồi vỗ nhẹ lưng Huệ
“Nếu lỡ bị phát hiện thì em có bỏ tôi lại một mình không?”
Huệ khẽ lắc đầu rồi ôm chặt lấy cô
“Tôi biết tình cảm này sẽ rất khó để người ngoài chấp nhận nhưng nếu có chuyện gì xảy ra hãy để một mình tôi…”
Chưa kịp nói hết câu Huệ đã vội đưa tay ngăn trước môi cô
“Mợ đừng nói vậy, có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em vẫn muốn được ở cùng người mà em thương”
Ánh mắt Huệ nhìn cô đầy sự chân thành, cô cũng nhìn Huệ thật lâu rồi rướn người đến nhẹ hôn lên môi Huệ, cô không cần danh phận mợ hai hay gì hết, cô chỉ cần được ở bên Huệ là hạnh phúc lớn nhất của cô rồi. Huệ bất ngờ khi cô hôn mình nhưng cảm giác đó nhanh chóng qua đi, Huệ cũng từ từ nhắm mắt lại để cảm nhận nụ hôn rõ hơn.
Cô hôn rất nhẹ lên môi Huệ rồi tách ra nhẹ đưa tay xoa lên má Huệ, đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai vì từ lúc xác định rõ tình cảm của nhau thì cô và Huệ cũng giữ khẽ chỉ dám ôm nhau thôi chứ không dám vượt quá giới hạn
“Mấy ngày qua tôi nhớ em lắm…”
Huệ sau khi tách ra khỏi nụ hôn thì mặt đã ửng hồng nhưng khi cô xoa nhẹ lên má mình không biết Huệ lấy can đảm từ đâu mà kéo nhẹ áo cô rồi rướn người tới hôn lên môi cô một lần nữa.
Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao thương nhớ, mong chờ. Dứt khỏi nụ hôn Huệ ngại ngùng vùi mặt vào hõm cổ cô rồi khẽ thì thầm đủ để cô nghe được
“Em cũng nhớ mợ nhiều lắm…”.