[Thuần Việt] [Bách Hợp] Duyên Kiếp - Chap 24: Tìm cách
Sau khi gặp Huệ và nói chuyện với Huệ đã khiến tâm trạng cô trở nên tốt hơn rất nhiều nhưng trong lòng cô vẫn chưa thể nào sẵn sàng để trở thành một người vợ đúng nghĩa của cậu. Có thể nói cô ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình nhưng thật sự trong lòng cô chỉ muốn dành điều này cho người mà cô thương.
Đã ba, bốn ngày trôi qua cô vẫn chưa thể mở lòng đón nhận cậu hai vì trái tim đã dành cho người con gái đó mất rồi. Hiện tại cô đang cần khoảng không gian riêng để bình tâm suy nghĩ nên cô đã xin phép bà Phú cho cô được đi lễ chùa một ngày để cầu nguyện bình an cho gia đình.
Sáng sớm hôm sau cô qua chào hỏi bà Phú rồi ra xe để đi lên chùa cho kịp, cậu hai muốn đi theo cô nhưng cô đã nói khéo với cậu rằng cô chỉ đi một chút rồi về sẽ mua thêm bánh và kẹo cho cậu nên cậu mới chịu cho cô đi. Ngồi trên xe cô mới thở nhẹ ra một hơi, mấy ngày vừa qua thật sự khiến cô mệt mỏi nên ngồi suy nghĩ một lúc rồi cô ngủ quên lúc nào không biết, mãi đến khi xe chạy gần đến chùa thì cô mới giật mình tỉnh giấc.
Bước xuống xe cô ghé lại trước cổng chùa mua một ít lễ vật và một bó nhang để đem lên lễ Phật, sau khi thắp nhang lạy Phật xong thì cô tìm một chỗ ngồi dưới gốc cây rồi ngồi xuống. Trong lòng cô hiện đang rối ren lắm vì cô nghĩ mãi mà vẫn chưa tìm ra cách nào để giải quyết việc này cho hợp tình hợp lý, cô ngồi đưa mắt nhìn xa xăm một lúc lâu thì bỗng nghe có tiếng ai nói bên tai
“Mô Phật”
Cô quay lại nhìn thì thấy một vị sư già đang nhìn cô với một ánh mắt ấm áp, cô chấp tay cúi đầu chào vị sư rồi khẽ nói
“Dạ con chào sư thầy”
Vị sư già mỉm cười lại với cô trong nụ cười mang theo vẻ bình thản. Ông đã thấy cô ngồi trầm tư một lúc lâu rồi nên ông biết chắc hẳn cô đang gặp phải chuyện gì rất khó nói, với cương vị là một người tu hành nên ông đã không hỏi về chuyện mà cô gặp phải nhưng ông chỉ nói một câu mà làm cho cô như bừng tỉnh thoát khỏi nỗi rối ren trong lòng mình
“Mặc dù ta không biết con đã gặp phải chuyện chi nhưng ta mong rằng con sẽ có đủ sáng suốt, thông tuệ để tìm ra được một hướng đi đúng đắn cho mình, mọi chuyện trên đời này tất cả đều là duyên nghiệp mà ta phải đón nhận”
Cô sau khi nghe ông nói thì trong lòng cô cũng đã tự ngộ ra một điều đó là cô có thể gặp được Huệ đó là duyên nhưng cả cô và Huệ có lẽ sẽ không có nợ vì số phận trớ trêu thay vì cả hai đều là nữ. Mấy ngày hôm nay là do cô ích kỷ muốn để Huệ về làm vợ cậu hai vì cô muốn được ở gần với Huệ vì có ai hiểu được khi cô nói ra lời chúc phúc cho Huệ và Thành lòng cô đã đau xót đến cỡ nào, nhưng giờ thì cô đã hiểu là cả hai có duyên nhưng không có nợ.
Trên đường trở về cô đã nghĩ đến lời nhà sư nói lúc sáng và nó cũng giúp cô tìm được cách để cho cả bốn người không phải bị kéo vào vòng xoáy luẩn quẩn này. Cô sẽ giúp Huệ và Thành một số tiền để họ có thể cưới nhau vì khi cả hai thành vợ chồng thì bà Phú cũng không thể bắt ép Huệ phải gả cho cậu hai nữa.
Còn về phần Huệ sau lần gặp cô hôm đó nghe những lời cô nói thì không biết vì sao trái tim Huệ lại đau nhói. Trong ánh mắt, trong lời nói của cô chất chứa nỗi buồn vô hạn làm cho Huệ càng muốn biết chuyện mà cô đang gặp phải, Huệ định hôm nay sau khi xong việc ngoài đồng sẽ đi qua nhà tìm cô để nói chuyện.
Đến trưa khi Huệ định đi qua nhà để kiếm cô thì thấy cô đã đứng ở trước sân từ bao giờ, Huệ thấy cô thì trong lòng bỗng có cảm giác vui mừng, hồi hộp.
“Dạ mợ mới qua chơi, mợ ngồi chơi để em đi rót nước cho mợ”
Cô khẽ mỉm cười gật đầu với Huệ, hôm nay cô qua đây muốn nói cho Huệ biết chuyện bà Phú định cưới thêm vợ cho cậu hai. Cô nhìn thấy Huệ vui vẻ, hạnh phúc đến như vậy thì cô đã quyết tâm chôn vùi tình cảm của mình mà sẽ giúp cho Huệ và Thành được ở bên nhau.
Huệ đi ra thấy cô đang ngồi nhìn xa xăm thì nhẹ đặt chung trà xuống bàn rồi ngồi xuống, Huệ định đi qua nhà kiếm cô để nói chuyện mà không ngờ cô đã qua nhà mình trước nên làm Huệ có hơi bất ngờ
“Dạ mợ uống nước nè mợ, trời trưa nắng mợ đi vậy sẽ mệt lắm đó”
Cô nhẹ gật đầu cảm ơn Huệ, cô vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào để nói với Huệ.
Huệ nhìn thấy cô như có điều gì muốn nói nhưng lại trầm ngâm không nói, Huệ khẽ lên tiếng hỏi cô
“Mợ đang có chuyện chi phải không mợ? Mợ nói em nghe được không mợ?”
Cô nhìn Huệ một lúc rồi khẽ nói
“Thật ra có chuyện này tôi nghĩ tôi phải nói cho em biết”
Nghe được giọng cô man mác buồn và có phần nghiêm trọng nên Huệ nhẹ nắm tay cô
“Dạ có chuyện chi mợ nói đi mợ”
“Chuyện này có liên quan đến em, má anh Lương muốn cưới thêm vợ cho ảnh để mau có cháu nối dõi tông đường mà người bà muốn hỏi cưới là em đó Huệ.
Huệ nghe cô nói xong mà không tin vào tai mình, không phải bà đã cưới mợ về làm vợ cậu hai rồi sao, vì sao nay lại muốn cưới thêm vợ cho cậu bà không sợ làm vậy mợ hai sẽ buồn hay sao. Huệ vừa bất ngờ vừa đau lòng cho cô vì sao mới có mấy tháng mà bà đã đối xử với mợ hai như vậy và người bà muốn hỏi cưới cho cậu hai lại là Huệ.
Huệ nhìn cô với ánh mắt lo lắng và rối ren vô cùng, cô khẽ vỗ nhẹ lên bàn tay như một cách để trấn an Huệ
“Tôi biết khi tôi nói chuyện này ra sẽ làm em bất ngờ và khó xử nhưng tôi không nói thì sẽ không kịp đó đa”
Huệ lúc này đang rối ren vô cùng vì Huệ cảm thấy khó xử với cô và người Huệ thương không phải cậu hai thì làm sao Huệ có thể đồng ý về làm vợ cậu được
“Tại sao lại là em hả mợ?”
“Tại vì má tôi nói em hạp tuổi với anh Lương với lại thầy bói nói muốn mau có cháu thì phải cưới người có tướng tinh lớn hơn anh Lương thì mới được”
Huệ càng nghe càng thấy đau lòng vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, còn Huệ và Thành thì sẽ thế nào đây
“Bây giờ em phải làm sao đây hả mợ?”
Cô biết tâm trạng của Huệ đang rất buồn và cô cũng không kém gì em ấy nhưng cô sẽ giúp Huệ bằng mọi giá
“Em đừng lo, tôi có cách để giúp em và Thành”
Cô khẽ lấy trong túi xách ra một cái túi vải nhỏ rồi dúi vào tay của Huệ
“Đây là số vàng cưới của tôi, mong em hãy nhận nó để chuẩn bị cho đám cưới với Thành. Tôi đã xin má khoảng thời gian 3 tháng để tôi và anh Lương cố gắng có cháu cho má ẵm bồng nhưng tôi biết điều đó là không thể nên giờ chỉ còn cách là em và Thành phải lấy nhau thì má tôi mới không thể ép em lấy anh Lương được”
Huệ hốt hoảng vội từ chối nhận số vàng mà cô đưa vì số vàng đó quá lớn đối với Huệ, thấy Huệ không muốn nhận cô vẫn nhất quyết dúi cái túi vải vào trong tay Huệ rồi nhìn Huệ một cách thật chân thành rồi nói
“Đây là tấm lòng của tôi, tôi mong em nhận nó vì tôi luôn muốn thấy em được hạnh phúc, tôi không muốn em phải chịu cảnh chồng chung như vậy”
“Nhưng mợ ơi đây là số vàng cưới của mợ, mợ đưa cho em thì sau này mợ phải xoay sở làm sao?”
Cô nhẹ siết lấy tay Huệ như một lời khẳng định là cô có thể lo cho bản thân mình được
“Tôi sẽ xoay sở được mà đa, em nhận đi cho tôi vui”
Huệ đã rơi nước mắt từ lúc cô nói ra những lời đó, Huệ không biết phải cảm ơn cô như thế nào
“Em không biết phải trả ơn này của mợ như thế nào mới hết, em sẽ cố gắng làm để trả lại số vàng này cho mợ”
Cô nhẹ đưa tay lau nước mắt trên má Huệ rồi nói
“Em không cần trả lại tôi đâu đa, tôi chỉ cầu mong em được hạnh phúc thôi”.