Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 62: Đi nông trại táo
Đi từ thang máy xuống sảnh công ty, nhiều người cúi chào và cũng không tránh khỏi tò mò về cô gái đi bên cạnh tổng giám đốc Lâm. Bối Y cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô, có những ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ, thậm chí là ganh tị. Một chiếc Rol Roys đậu trước sảnh, Ngạn Tước cầm lấy chìa khóa xe từ vệ sĩ rồi mở cửa để cô bước lên xe. Hắn đi qua chỗ tay lái, tự lái xe – làm tài xế đưa cô đi sao.
– Lâm Bộ trưởng, ngài tự mình lái xe sao?
– Có gì không được. Anh chở hôn thê của mình thì có gì phải ngạc nhiên.
– Tôi không phải hôn thê của anh!
– Trước sau gì em cũng là vợ của anh thôi! Vừa dứt lời, Ngạn Tước chồm qua người cô kéo dây an toàn thắt lại cho cô
– Ha Ha, người dân mà trông thấy cảnh này không biết bao nhiêu người sẽ chửi tôi sau lưng.
– Em là vợ tương lai của anh. Chỉ cần em muốn thì anh sẽ mở họp báo liền công bố cho toàn thế giới đều biết Lăng Bối Y là vợ của Lâm Ngạn Tước – Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị. Một đôi trai tài gái sắc quá xứng đôi ấy chứ.
Bối Y kinh ngạc quay qua nhìn vào hắn, cô không tin được vào tai mình vừa nghe lời gì thế này…
– À đúng rồi, máy tính cá nhân của ngài chứa những tài liệu quan trọng nhưng vì sao cho tôi biết mật khẩu của nó, ngài không sợ tôi đem những tài liệu mật ấy đưa ra bên ngoài sao?
– Em muốn đưa cái gì, anh giúp em, không cần em mệt sức để lộ tin tức đâu. Có gì chịu trách nhiệm anh sẽ đứng mũi chịu sào thay em. Chỉ cần em vui là được.
– Lâm tổng, có phải ngài tin tưởng tôi quá rồi không? Tôi không tốt như ngài tưởng đâu. Tôi là người rất tham tiền á.
– Trong mắt anh em làm gì cũng tốt cả. Tiền em muốn bao nhiêu thì anh cho em hết, không cần lo lắng về khoản này.
Trong một buổi sáng, Bối Y không ngờ mình bị cho ăn thính ngập tràn họng như thế. Từng câu, từng câu Ngạn Tước nói ra cô không biết mình tin được bao nhiêu nhưng có vẻ con tim mình đã rung động vì hắn một ít.
– Được rồi. Thưa tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị – Ngạn Tước thiếu gia. Bây giờ ngài đưa tôi đi đâu? Im lặng một hồi Bối Y hỏi.
– Anh sẽ đưa em đến trang trại táo. Ở đó đang mùa nó chín, chúng ta sẽ nghỉ ngơi chỗ đó. Em có thể thoải mái ăn hết cả vườn.
– Thật sao? Chúng ta sẽ được đi vườn táo hả? Ha Ha đã lâu rồi tôi chưa được tận hưởng cảm giác hái quả tại vườn, ăn tại chỗ. Cô hồ hởi nói.
Trong lúc hứng khởi, Y Y quên mất là mình đã nắm lấy cánh tay hắn mà hỏi. Táo là trái cây mà cô thích ăn nhất. Cô kể lại kỷ niệm mình đi hái táo tại vườn ở Mĩ cho Ngạn Tước nghe. Ngạn Tước thấy cô đang nắm lấy cánh tay mình âm thầm mỉm cười, để cô nắm. Đối với hắn bây giờ, cô càng thân mật bao nhiêu thì sẽ kéo dần khoảng cách của mình với cô lại bấy nhiêu. Vừa lái xe, mở nhạc nhẹ, vừa nghe cô kể lại một số kỉ niệm vui khi cô học ở Mĩ. Với hắn thời khắc này chính là thời khắc hạnh phúc.