Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 57
Bối Y về lại phòng nghiên cứu của mình, lấy tài liệu ra xem để tiếp tục công việc nhưng hình ảnh nụ hôn lúc nãy cứ lãng vãng trong đầu cô. Hồi tưởng lại, đây là lần thứ hai hắn ta hôn cô. Lần đầu là lúc cô còn học tại Hán Vũ. Nhận ra sự biến đổi khác thường của cơ thể hắn nhưng do hắn đang bị thương nên cô không thể đánh hắn. May mà nhờ hai vị tiểu thư kia vào đúng lúc. Bối Y lắc lắc đầu, cô suy nghĩ viễn vong gì vậy, tập trung, tập trung,…tên kia hắn không liên quan đến cô. Lúc này, cửa phòng mở ra, người bước vào là Nhật Minh. Từ lúc cô vào bệnh viện này, số lần gặp anh ấy càng nhiều, hai người làm chung một bệnh viện, trưa cả hai cùng ăn cơm với nhau, lúc đi thăm bệnh nhân thì hai người đồng đi. Anh ấy chính là đồng nghiệp tận tình nhất của cô. Nhiều lần đến phiên cô trực đều là anh ấy trực hết, công việc chính của cô là ngủ, ăn, nghiên cứu, thỉnh thoảng cùng viện trưởng và phó viện trưởng tham dự các hội thảo. Nói chung cuộc sống cũng không đến nỗi nhàm chán. Nhật Minh tiến về phía bàn làm việc, đưa cho cô ly sữa, anh nhẹ nhàng nói:
– Việc nghiên cứu của em làm đến đâu rồi? Anh nghe nói bệnh nhân hôm qua em phẫu thuật chính là Bộ trưởng Lâm đương nhiệm. Hôm nay cậu ấy có làm khó em không?
– Không ạ! Hắn ta hiện tại làm gì có khả năng gây khó dễ cho em được. Nước sông ở sông, không phạm nước giếng thì không xảy ra việc gì. Huống chi em bây giờ không phải là Lăng Bối Y lúc trước nữa. Tên đó không dễ ăn hiếp em được đâu. Còn mấy vấn đề nữa là bài nghiên cứu của em xong rồi.
Cầm ly sữa lên cô vừa nói vừa uống. Từ lúc về nước đến giờ cô không được uống cà phê đậm, phần lớn là anh Minh không cho cô uống. Một ngày chỉ bổ sung một lượng vừa đủ cho cơ thể. Việc uống cà phê nguyên chất, không đường như thời gian cô ở nước ngoài ảnh hưởng nghiêm trọng đến dạ dày cô. Biết được điều đó, anh Minh càng kiên quyết không cho cô đụng đến cà phê dù chỉ một giọt. Anh ta nói lượng cà phê cô uống ở nước ngoài suốt bao năm qua đủ để trừ vào hiện tại và tương lai rồi. Hai anh em vừa nói chuyện, thảo luận một chút về đề tài nghiên cứu của cô, sau đó hai người đi thăm bệnh nhân trước khi về nhà.
Ở bên này, Ngạn Tước nghe cấp dưới thuật lại toàn bộ chuyện của Bối Y từ lúc về nước đến giờ, thậm chí ngay cả việc cô đánh nhau với đám người ở tỉnh M, khiến cho bí thư và chủ tịch tỉnh bị bộ chính trị kỉ luật, cách chức, điều tra lượng lớn ma túy ở nhà máy sản xuất, giúp đỡ người dân thôn Chư Apai, ngay cả việc cô từ tỉnh M về Thành Đô không đến bệnh viện làm việc ngay mà về quê của cô được thuộc hạ trình báo rõ ràng. Nghĩ cũng đúng, vì cô chính là Lăng Bối Y, một nhân tài của đất nước. Anh cảm thấy hãnh diện vì cô. Hình như anh chưa bao giờ đặt chân đến quê của cô bao giờ. Nghe nói cô còn có mẹ và ngoại ở quê. Vừa lúc Kỳ Lâm vào báo với hắn cô đang đi thăm bệnh nhân với bác sĩ Nhật Minh, hắn sầm mặt xuống, bảo Kỳ Lâm gọi cô qua đây lập tức. Nói rằng vết thương bị hở ra. Nhận thấy sự thay đổi của ông chủ, Kỳ Lâm không dám chậm trễ, anh vội chạy đi mời Bối Y.
Khi nghe Kỳ Lâm gọi, Bối Y cùng Nhật Minh cùng đến xem hắn. Bước vào phòng cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng Bối Y có phần ngạc nhiên, nhìn hắn bày bộ dáng lạnh lùng khi thấy cô cùng anh Minh vào. Nhật Minh lên tiếng hỏi thăm: