Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 42: Trở về
Đại học Stanford!
Phòng nghiên cứu điều chế dược.
– Camellia! ngày mai cậu về nước rồi sao. Một cô gái tóc vàng, xoăn, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương hỏi Bối Y. Cô ấy chính là Joe Thomas, gốc người Mĩ. Bạn học cùng với Bối Y.
– Ừ! Mai mình sẽ về. Nhưng mình vẫn còn quay trở lại để hoàn thành công trình nghiên cứu nữa mà. Sẽ trở lại nhanh thôi. Mình về nước có 6 tháng thôi.
Joe Thomas: – Hic, hic! Dù gì chúng ta cũng phải xa nhau đến 6 tháng cơ đấy. Mình không muốn xa cậu dù chỉ một giây mà…
Bối Y: – Dừng! Dừng cái khuôn mặt đáng thương đó của cậu đi. Không có tác dụng gì với mình đâu. Khi nào có dịp cậu đến đất nước mình đi. Mình sẽ dẫn cậu đi tham quan khắp nơi.
Cô nàng Joe Thomas này là bạn học cùng trường, ở chung phòng kí túc xá với Bối Y. Và cả hai đứa đều là bạn thân cùng học ngành y đa khoa tại đại học Stanford. Hễ khi nào muốn nhờ ai đó làm việc gì Joe đều bày khuôn mặt đáng thương ấy. Đa số các bạn nam trong lớp đều không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu đó. Cũng nhờ ưu điểm này mà Joe rất có lợi thế khi học vào chuyên khoa nhi. Những đứa trẻ khi nhìn thấy Joe đều rất nghe lời.
Joe Thomas: – Cậu hứa rồi đó. Mình nhất định sẽ đến đó vào một ngày không xa.
Tạm biệt Joe, Bối Y cước bộ về kí túc mình trước chuẩn bị một ít vật dụng chuẩn bị ngày mai về nước. Bầu trời ở Stanford hôm nay rất đẹp. Một cánh hoa rơi xuống dính trên mái tóc của Bối Y. Cô đã đến Mĩ được 9 năm rồi. Ở đây, cô lấy tên Camellia nên đa số mọi người đều không biết Bối Y là tên tiếng Hoa của cô.
———–
Sân bay Hoa Thành,
“Quý khách trên chuyến bay SJ502 vừa hạ cánh, yêu cầu quý khách bảo quản kĩ hành lý của mình…”
Cô ấy đã trở lại. Ngày cô rời đi đến nay đã 9 năm. Mọi thứ đều thay đổi, Thành Đô ngày càng hoa lệ, nhiều tòa nhà chọc trời xuất hiện hơn trước, nhịp sống của con người có phần hối hả hơn. Hình ảnh một người con gái da trắng, môi hồng, mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên kết hợp với trang phục rất hòa nhã; tuy trang phục rất bình thường nhưng khi cô xuất hiện đã khiến cho mọi người ai cũng phải ngắm nhìn. Nếu cô ta tháo kính đen ra chắc chắn đây sẽ là một mỹ nhân.
– Bối Y! Bối Y! Ở đây! Ở đây này!
Thấy được người mình cần tìm, cô gái ấy kéo vali mình bước nhanh về hướng đó. Lúc này ở phía bên kia cánh cửa bước vào sân bay, một đoàn các vị quan chức đang tiến vào trong phòng chờ. Người đàn ông cao to, nổi bậc nhất trong đoàn bỗng khựng chân lại. Người đó tháo cặp kính đen xuống nhìn xung quanh. Nếu không nhầm lúc nãy anh có nghe một tiếng gọi “Bối Y”. Nhìn lại một lần nữa không thấy bóng hình quen thuộc, anh mới lắc đầu chắc do mình quá mệt nên sinh ảo giác. Khi ấy, ngoài cửa sân bay, hai người con gái ôm nhau thật chặt hình ảnh đó khiến mọi người đều ngạc nhiên ngoái nhìn. Hai vị mỹ nhân này quả thật rất xuất sắc.
– Bối Y! Cậu ác lắm. Đi một hơi là đi liền 9 năm, không một lần nào về cả. Người con gái đang nói chính là vị luật sư nổi tiếng cả thành phố hoa lệ này – Tường Vân Trang.