Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 41: Chín năm sau
Sân bay Hoa Thành tráng lệ,
Rất đông phóng viên đã có mặt ở sân bay để kịp phỏng vấn Bộ trưởng Kinh tế của đất nước hôm nay trở về sau Hội nghị hợp tác diễn đàn kinh tế thế giới – mở ra bước ngoặc mới cho đất nước.
Một người đàn ông trưởng thành, trầm tĩnh, nghiêm nghị bước ra từ trong sân bay. Không còn nét thiếu niên háo thắng ngày nào, từng đường nét trên khuôn mặt lộ ra rõ ràng. Vầng trán cao, vẻ nam tính chững chạc của người đàn ông này khiến bất cứ ai nhìn một lần đều khó quên, bờ môi kiêu hãnh, thân cao mét chín, cơ bắp săn chắc giống hình mẫu nghệ thuật như được đúc ra từ khuôn. Bên ngoài mặc chiếc áo khoác đen dài, bên trong bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, áo sơ mi trắng, cà vạt đen trên áo sơ mi trắng toát lên sự lãnh đạm cao quý. Một khí chất mạnh mẽ của người lãnh đạo khiến người người thấy đều phải kính trọng. Không ai khác chính là ngài Bộ trưởng trẻ nhất của đất nước họ – Lâm Ngạn Tước. Cũng chính là mẫu chồng lý tưởng mọi cô gái.
Ra khỏi cửa sân bay, theo sau là các quan chức cùng làm ở các bộ ngành. Đi bên cạnh Ngạn Tước là trợ lý Kỳ Lâm – trợ lý đắc lực của anh.
– Chúc mừng Bộ trưởng. Mừng ngài đã thành công sau chuyến công tác. Xin ngài cho chúng tôi vài lời phát biểu….
– Chúc mừng ngài Bộ trưởng. Xin ngài nói vài lời về sự kiện này……
-……………
Tất cả phóng viên các báo, đài truyền hình lớn đều ào lên phỏng vấn, những bảo vệ an ninh đều phải hộ tống và ngăn cách cánh phóng viên không thể tiến sát các quan chức cấp cao.
Đoàn vệ sĩ đưa Lâm Bộ trưởng đi về chiếc xe đợi sẵn trước cửa sân bay. Lúc này, Kỳ Lâm – trợ lý bên cạnh Bộ trưởng mới lên tiếng:
– Xin lỗi quý vị. Ngài Bộ trưởng chúng tôi còn một cuộc họp với các quan chức cấp cao ở nghị viện. Tất cả mọi thông tin 8h sáng mai sẽ có họp báo để công bố. Ngày mai mọi người hãy đến tham dự.
Nói rồi anh ta vào trong xe cùng với Bộ trưởng để lại các vị phóng viên đuổi theo xin phỏng vấn. Lâm Ngạn Tước xoa xoa hai bên huyệt thái dương để giảm mệt mỏi, anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút mới cất tiếng hỏi:
– Có tin tức gì không?
Kỳ Lâm biết ý câu hỏi của Bộ trưởng là hỏi về người kia. Có thể nói đây là câu hỏi mở miệng của Bộ trưởng Lâm suốt mấy năm qua khi nói với anh. Thật không biết người ấy đã mọc cánh bay đi như biến mất khỏi trái đất. Ông chủ đã tìm kiếm cô ấy suốt chín năm nhưng mãi không có tin tức.
– Vẫn chưa. Chúng ta đã vận động hết tất cả mọi phương tiện thông tin hiện đại nhất để tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.
Nghe Kỳ Lâm trả lời, anh cũng không mong mỏi có được tin tức gì mới. Chín năm rồi, đã chín năm rồi anh không ngừng cho người tìm kiếm người con gái ấy nhưng vẫn không thu được một chút tin tức nào. Kỳ Lâm ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không dám. Ngạn Tước biết cậu ta còn muốn nói gì đó nên mở lời:
– Cậu cứ nói thẳng ra đi.
Kỳ Lâm: – Bộ trưởng! Tôi không biết cô ấy là người con gái như thế nào nhưng ngài đã tìm ròng rã như vậy suốt chín năm rồi, chín năm không hề có một tin tức. Cũng có thể cô ấy không muốn gặp lại ngài hoặc cô ấy không còn trên đời này. Vì sao ngài lại vẫn cứ cố chấp. Trong khi Vệ tiểu thư rất tốt. Cô ấy còn là vị hôn thê của ngài. Ngài cũng nên cho mình một cơ hội mới chứ ạ.