Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 36: Vị quê nhà sau những tháng đi học
Về đến kí túc xá của cô Hà ( do nhà trọ của cô giống như cái kí túc xá thu nhỏ nên cô và hai người bạn của mình đều gọi là kí túc xá) cô Hà chở cả ba đứa đến nhà cô ăn tất niên trước khi về với gia đình. Nhà của cô Hà tuy không lớn nhưng rất ấm áp và hiện đại. Chồng cô là kĩ sư hóa dầu, cô là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn AM (tập đoàn kinh doanh sản xuất hàng tiêu dùng – chi nhánh của tập đoàn Hàn thị ). Hai người đều là người yêu từ thời cấp ba. Khi đến nhà cô ăn tất niên, Bối Y và hai người bạn mình được nghe cô kể chuyện tình đẹp như mơ của cô. Hai đứa con gái nhỏ của cô thì khi nhìn thấy Bối Y cũng bám theo Bối Y mãi. Dù cả ba đứa cô đều đang ngồi chơi cùng với hai bé nhỏ nhưng hai bé luôn giành ngồi kế Y Y, bắt Y Y kể chuyện, hát cho chúng nó nghe. Hôm đó, sau khi dùng xong cơm ở nhà cô Hà, Bối Y được cô chở ra ga tàu để về quê. Trên đường về, cô Hà còn gửi quà cho cô Bảo Vân với mẹ và ngoại của Bối Y. Lúc đầu Bối Y từ chối nhưng cô Hà nói:
– Con không được từ chối tâm ý của cô. Nếu như con không đem quà của cô tặng về biếu cho ngoại với mẹ con thì sang năm mới không cho con ở nhà cô nữa đâu đấy. Liệu mà tính đi.
Dù lớn rồi nhưng đôi khi cô Hà cũng hay dỗi như trẻ con nên Y Y đành cảm ơn cô Hà rồi mang quà của cô về cho mẹ với ngoại của mình, không dám cãi lời của cô. Ngồi trên con tàu về tỉnh F, Bối Y cảm giác như đã lâu lắm rồi mình mới được về nhà. Từ lúc cô rời nhà đi học mới chỉ có 5 tháng mà ngỡ như nó dài cả 3 năm. Trong lòng tràn ngập niềm vui vì sắp được gặp được mẹ, ngoại rồi, thời gian còn mấy tiếng nữa mới đến nơi, Bối Y nhắm mắt ngủ một chút.
Xuống ga tàu ở quê, cảm nhận hương vị quê nhà, Bối Y cảm thấy tinh thần thoải mái sau khi ngồi một ngày dài trên tàu. Từ xa đã nghe tiếng gọi tên cô. Quay ra cửa nhà ga, Y Y nhìn thấy mẹ và bác Tám, bác Trần. Mọi người đều đến nhà ga để đón cô. Bao cảm xúc nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ mọi người, Y Y chạy thật nhanh đến chỗ mẹ mình, cô ôm mẹ thật chặt và khóc không ngừng, những giọt nước mắt kiềm nén suốt năm tháng qua đều được cô tuôn ra hết. Mẹ ôm cô vào lòng rồi vỗ về lên đầu cô.
– Về rồi, về rồi là tốt rồi. Ngoan nào! Không khóc nữa.
Bác Tám đứng bên cạnh, đỡ đồ của Y Y rồi nói: – Mới có đi năm tháng thôi mà khóc dữ vậy. Sau này lỡ khi đi du học ở nước ngoài tận mấy năm thì làm sao hả. Mau lau nước mắt rồi về nhà nào. Ngoại con và mọi người đang ở nhà đợi con về ăn bữa cơm tất niên kìa.
Bác Trần thì cười ha ha. – Cái con bé này. Lớn rồi mà khóc dữ vậy. Mau lau nước mắt rồi về nhà thôi.
Mẹ cô vừa an ủi, vừa vỗ về. Cuối cùng thì Y Y cũng nín khóc. Cô theo mẹ về. Bác Tám chở một xe, bác Trần chở một xe. Nhìn cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi bao nhiêu, vẫn con đường ngày xưa cô đi học, những cánh đồng miên man trải dài bất tận. Có khác là con đường về nhà của cô được mở rộng ra hơn so với lúc trước. Có thể cho hai chiếc ô tô tránh nhau được. Về đến nhà, các cô bác đã đứng ở trước cửa mong chờ. Ngoại cô cũng thế. Cô chủ nhiệm cấp hai của cô cũng có ở đó. Nhìn từ xa thấy xa bác Tám, bác Trần về, cô Vân la lên:
– Về đến rồi, Y Y chúng ta về đến rồi kìa.
Mọi người thì nhao nhao lên hỏi: – Đâu đâu! Con bé đâu?