Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 29: Tỉnh lại
Bối Y đang đi trên một con đường đầy hoa, tỏa hương thơm dễ chịu, không khí mát mẻ, trong lành, cảnh sắc xung quanh rất đẹp, cô không thể dừng bước chân khám phá của mình lại được. Càng chạy trên con đường đầy hoa cô càng thích và muốn ở đây mãi mãi. Cô suy nghĩ nếu có thể, mình sẽ dẫn mẹ và ngoại đến xem phong cảnh tuyệt đẹp này. Vẫn đang tung tăng vui đùa với hoa và bướm, Bối Y nghe ai gọi tên mình. Giọng nói này sao nghe lạ tai nhưng cũng rất quen, hình như cô đã nghe giọng nói này ở đâu đó rồi, tuy nhiên trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ ra được. Cô lần theo giọng nói ấy mà đi đến. Bỗng thấy một luồng sáng chiếu thẳng đến cô, hút cô vào khoảng không gian, hoảng sợ, cô giật mình tỉnh dậy thì thấy trần nhà một màu trắng toát. Bối Y đang nghĩ trong đầu: mình đang ở đâu đây? Không lẽ mình đã chết rồi sao. Không được mình còn phải chăm sóc cho mẹ với ngoại cô nữa, cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được….
Còn đang hoang mang, thì nghe bên tai reo lên:
– Tỉnh rồi! Tỉnh lại thật rồi! A Di Đà Phật! Cuối cùng Bối Y cũng tỉnh lại rồi này. Bác sĩ, bác sĩ ơi…
– Y Y! Cậu cảm thấy sao rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Quay sang bên trái, Y Y đối diện với cặp mắt đỏ ao vì khóc của Mộc Thảo. Rốt cuộc là tại sao cô ở đây? Hình như đây là bệnh viện?
Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Y Y, Mộc Thảo liền hỏi dồn:
– Y Y! Cậu có nhớ mình là ai không? Cậu biết tớ là ai không?
Bối Y ngơ ngác, cất giọng mệt mỏi trả lời- Tiểu Thảo! Cậu là bạn của mình… À, sao mình lại ở đây? Còn nữa sao đầu mình lại đau như thế này. Mình đã ngủ bao nhiêu ngày rồi vậy?
– Tốt quá rồi! Tốt quá rồi. Cậu tỉnh lại làm mình mừng suýt chết đây. Cậu không nhớ mình gặp tai nạn ở sân vận động sao? Cậu đã nằm ở đây một tuần rồi.
– Vậy sao! Mình nghỉ học lâu như thế à? Cậu có xin phép nghỉ học giúp mình không? Còn nữa, ông chủ cửa hàng MCDONALD có gọi điện đến cho mình không? Cửa hàng của ông chủ không sao chứ?
– Rồi rồi. Mọi chuyện đều ổn thỏa hết rồi, cô giáo chủ nhiệm ngày nào cũng đến thăm cậu cả. Chúng tớ thì thay phiên ở đây với cậu. Vân Trang vừa cùng anh Minh ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi. Sau một ngày cậu nằm viện, mình có gọi điện báo cho ông chủ cậu. Ông chủ Vương cùng các anh chị ở chỗ làm có đến thăm cậu nữa đấy.
– Vậy thì yên tâm rồi. Tiểu Thảo, cậu rót giúp mình ly nước với.
Nghe Y Y nói, Mộc Thảo liền chạy đến bàn rót nước bưng đến cho Y Y. Vừa lúc bác sĩ đến để xem kết quả. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ mới nói:
– Tình hình khả quan hơn rồi. Tuy nhiên, cháu cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, sức khỏe của cháu còn yếu lắm. Ta sẽ thay đổi thuốc. Một lát nữa cô y tá sẽ đem thuốc đến cho cháu uống. Cháu cũng cần vô vài chai nước biển nữa mới được.
Lúc này thì Vân Trang và anh Minh đã mua thức ăn về, nhìn thấy Y Y đã tỉnh, Vân Trang chạy như bay lại ôm lấy Y Y.
– Cậu tỉnh rồi. Thật tốt quá! Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh.