Thiếu Gia, Cậu Coi Chừng - Chương 26: Thủ khoa kỳ thi giữa kỳ
Cứ thế mỗi ngày Bối Y đều gặp những trò tinh quái của Lý tiểu thư kia. Do chân cô bị thương nên hai người bạn của cô lúc nào cũng bị dính nạn cùng cô. Ngày hôm nay vào lớp, tên thiếu gia nào đó không đến lớp. Bối Y trong lòng thầm mừng vì được một ngày không gặp hắn. Ngồi học hết 3 tiết, Lý Hân Vinh đến lớp gặp Bối Y.
– Lăng Bối Y! Tôi có chuyện muốn nói với cô. Chúng ta hẹn lúc hết tiết học ở sau sân trường. Tôi đợi cô.
Dứt lời, cô ta nhấc đôi giày cao gót của mình nghênh ngang ra khỏi lớp. Nhóm bạn của Diệp Tiểu Vân cười nhạo, châm chọc cô:
– Ha ha ha! Đụng phải đại tiểu thư của tập đoàn Lý thị xác định rằng sẽ không thể tồn tại ở trường Hán Vũ này rồi. Lăng Bối Y, chúc mừng cô nhé. Chúc cô sớm lên đường bình an.
Vân Trang nghe được muốn lên đó tát vô mặt của những người đó một cái, Y Y biết được ý định bèn cầm chặt tay Tiểu Trang lại. Cô nhìn về phía bọn họ mỉm cười nói:
– Cảm ơn ý tốt nhắc nhở của các cô. Tôi sẽ cố gắng để lên đường bình an.
Cuối giờ học, Y Y chống gậy đi về phía sân trường, Vân Trang và Tiểu Thảo muốn đi cùng với cô nhưng Bối Y ngăn cản. Cô nói nếu 20 phút sau vẫn chưa thấy mình ra thì hãy vào. Đến sân sau trường, cô nhìn thấy được tên kia. Có điều là lần này xung quanh hắn toàn là những người con gái. Không thấy hai người bạn chí cốt của hắn. Bối Y đi từng bước đến, chỉ còn cách hắn 5 thước. Cô đứng đó, mặt không biến sắc nói:
– Lâm thiếu gia, cậu lại muốn gì đây?
Nhếch miệng lên hắn nói: – Muốn gì thì chút nữa cô sẽ biết thôi.
Vừa dứt lời thì một đống bột mì hất lên người cô, sau đó là một xô nước lạnh dội lên trên người của cô.
– Còn cái gì nữa cứ đổ hết lên đi.
Y Y vẫn đứng thẳng người ở đó gánh lấy những thứ cát, đá chọi đến cô. Dù rất đau nhưng cô vẫn đứng thẳng người, hứng lấy những viên đá bay đến người mình. Không biết là do kĩ thuật không tốt hay may mắn mà các tiểu thư ghét cô đó chọi đá không trúng mặt cô. Khá lắm thì có một hai viên đá nhỏ xẹt qua khuôn mặt cô thôi. Sau khi chọi đá, chân cô rất đau nhưng vẫn cố chịu đựng. Tiết trời dù ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh lạnh. Lúc nãy bị hứng một xô nước đá, Y Y đã run người cầm cập nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào tên kia không hề kiêng dè.
– Hôm nay đến thế là đủ rồi. Lăng Bối Y. Cô nên nhớ là tôi sẽ cho cô biến mất khỏi trường Hán Vũ này. Lâm Ngạn Tước tôi nói được là sẽ làm được.
Sau khi nghe theo lệnh của hắn, những cô tiểu thư kia cũng lần lượt ra về. Có người khi đi ngang qua Bối Y còn đá vào khủy chân của cô làm cô khụy xuống, sau đó dùng bàn chân đạp lên bàn tay của cô. Đau, cực kỳ đau nhưng Y Y không hề rên lên một tiếng. Mọi người đi hết, Bối Y mới cố gắng đứng dậy nhưng lúc này cô không còn sức nào để đứng lên nữa. Tri giác dần dần biến mất. Một lúc sau, Vân Trang và Mộc Thảo mới vào sân sau trường để tìm Y Y. Hai người hoảng hốt khi thấy Y Y ngất nơi đó, cả người đều là vết thương, vội vàng đưa Bối Y đến phòng y tế băng bó vết thương. Cô phòng y tế nhìn thấy cũng giật mình. Không hỏi gì hết, cô Quân lật đật băng bó lại vết thương cho Bối Y. Sau đó pha cho Bối Y một ly trà gừng nóng. Mộc Thảo vừa đỡ Bối Y ngồi dậy vừa đút từng muỗng trà gừng cho Bối Y uống. Cô Quân nhấc ghế ngồi bên cạnh giường với Tiểu Trang và Tiểu Thảo. Lúc này mới hỏi: