Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 70 - Ký ức
Sau khi giải quyết nhu cầu, ai cũng sẽ cảm nhận được những xúc cảm chân thật nhất. Hiện tại Lâm Sắt rất thỏa mãn, thậm chí so với cảm giác khi hắn từ một đứa trẻ không tiền không quyền lên điều hành gia tộc lớn nhất Đế Quốc còn muốn thỏa mãn hơn. Nếu như có thể, hắn hy vọng thời gian cứ như vậy mà ngừng trôi. Y Lai tuy rằng cũng chưa từng nói sẽ tiếp nhận hắn, thế nhưng lại cho hắn vào ở biệt thự của y, âm thầm cho phép hắn dạy Ai Nhĩ Duy Tư gọi mình là ‘cha’, để hắn làm những hành động thân mật kia, kỳ thực đã ngầm thừa nhận thân phận của hắn.
Ngày thứ hai sau khi Ai Nhĩ Duy Tư được nghỉ học, ông bà của nhóc liền làm bộ lơ đãng tản bộ qua đây.
Lâm Sắt mới vừa mang theo Ai Nhĩ Duy Tư cùng Lộ Đức từ trong biệt thự đi ra, liền đụng mặt công tước Niết Phổ Đốn. Thời điểm hai người gặp mặt vẫn có chút lúng túng. Bởi vì trong ấn tượng của công tước, Lâm Sắt một lòng say mê con trai lớn của ông, mà hiện tại lại cùng con út sinh hoạt chung một chỗ. Thế nhưng bởi vì từ nhỏ Y Lai mất tích, nên người trong nhà đều đối với y vô cùng hổ thẹn, chăm sóc quan tâm từng li từng tí một. Thứ Y Lai muốn, bọn họ không dám nói chữ “không”. Y Lai đồng ý để Lâm Sắt vào ở cùng, như vậy bọn họ cũng đành chìu theo y.
“Công tước tiên sinh, chào buổi sáng.” Lâm Sắt đối với công tước chào hỏi.
Công tước Niết Phổ Đốn nhìn Lâm Sắt một chút, lại nhìn Ai Nhĩ Duy Tư trong tay Lâm Sắt một chút, tiểu gia hỏa tóc đỏ mắt xanh, thật giống Y Lai, Niết Phổ Đốn vốn cũng không suy nghĩ nhiều, thế nhưng hiện tại nhìn một lớn một nhỏ ở chung một chỗ, công tước ẩn ẩn cảm giác mình tựa hồ nhìn thấy chân tướng gì đó.
Ai Nhĩ Duy Tư là con của Y Lai, mà người cha hoặc mẹ còn lại của nhóc vẫn còn là bí ẩn. Lẽ nào là Lâm Sắt? Ai Nhĩ Duy Tư đã bốn tuổi. Năm năm trước, Lâm Sắt tựa hồ đối với con trai lớn mình vẫn một mực cuồng dại.
Công tước nhất thời cảm thấy cả người không khỏe, Ai Nhĩ Duy Tư kêu một tiếng ngọt ngào: “Ông ngoại.” cũng không làm ông tỉnh táo lại được.
Niết Phổ Đốn nghiêm mặt, nói với Lâm Sắt: “Lâm Sắt, ta muốn cùng con nói chuyện một chút.”
Lâm Sắt mơ hồ biết công tước muốn cùng hắn nói chuyện gì, biểu tình trên mặt cũng trở nên chăm chú, hắn vỗ vỗ vai hai nhóc con nói: “Hai đứa trở vào nhà chơi đi. Chờ chút nữa sẽ dẫn hai đứa đi ra biển chơi.”
Bọn tiểu tử vui vẻ chạy đi.
Lâm Sắt đi ra sân, cùng công tước đi dọc ven bờ biển. Bây giờ là sáng sớm, nắng nhẹ ấm áp, gió biển mát mẻ thổi qua, công tước lại cảm thấy trong bụng một luồng hỏa. Tính tình của ông trước giờ luôn bình tĩnh, thế nhưng lần này cũng nhịn không được mà nổi giận. Tiếng nói của ông mang theo chút tức giận: “Lâm Sắt, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Là con sai.” Lâm Sắt rất thẳng thắn nói. Công tước Niết Phổ Đốn là cha của Y Lai, Lâm Sắt không muốn lừa dối ông, cho nên liền đem những chuyện vốn đã chôn giấu sâu nơi đáy lòng, một lời nói ra hết. Thế nhưng chỉ nói đại khái, hết sức lược bỏ một vài chuyện. Lâm Sắt đoán không sai chút nào, công tước nổi trận lôi đình muốn đem hắn đánh chết!