Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 66 - Tình địch (Hạ)
Có một đôi mắt hoang dại đang nhìn chằm chằm bọn họ, tựa như muốn xé xác anh. Hoắc Cách cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, loại cảm giác đó khiến cho anh sởn cả tóc gáy. Anh tập trung sức mạnh, đã chuẩn bị phản kích kỹ càng, ánh mắt anh hướng về nguồn hiểm nguy kia, chợt phát hiện người ban nãy nhìn chằm chằm họ đã đi rồi.
Anh nhìn người đối diện, Y Lai tựa hồ không cảm giác được chuyện gì đang xảy ra, vẫn đang ưu nhã dùng bữa.
Cho nên ánh mắt kia là nhắm vào một mình anh sao?
Hoắc Cách thân sĩ lột vỏ hải sản, gắp vào bát Y Lai.
Ánh mắt nguy hiểm như chó sói kia lại lạc trên người anh. Hoắc Cách nhếch miệng cười, đối với Y Lai cực kỳ ân cần.
Y Lai thì lại đang cố kiềm nén sự lúng túng của mình, cố khiến cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút.
Sau khi cơm nước xong, Hoắc Cách đưa Y Lai về đến tận nhà mới chịu rời đi. Tất nhiên anh đã phát hiện Y Lai không mấy dễ chịu, anh không nghĩ tới có thể thấy biểu tình trên mặt Y Lai dễ dàng như vậy. Y Lai như thế không giống với Y Lai trong ký ức anh từng quen.
Hoắc Cách vừa định lên phi cơ, liền phát hiện có người đang đứng cạnh mình. Quần áo nam nhân này trông rất chật vật, thế nhưng vẫn cứ thẳng tắp đứng nơi đó, ánh mắt dõi theo anh, không hề che giấu sự căm ghét. Hoắc Cách cũng không nói lời nào, nhàn nhạt nhìn lại.
“Hoắc Cách.” Nam nhân mở miệng nói.
“Lâm Sắt.” Ngữ khí Hoắc Cách vô cùng bình tĩnh.
Lúc này hai người vẫn chưa có bất kỳ ngôn ngữ cùng hành động nào quá khích chỉ là ánh mắt giao nhau trong chốc lát. Nếu là người bàng quan, sẽ đoán họ đang chuẩn bị chào hỏi nhau. Trên thực tế, trong khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau đó tràn đầy sự thù hận. Vẻ mặt Lâm Sắt không giẩu nỗi sự chán ghét, trong mắt Hoắc Cách thì lại hiện lên vẻ trào phúng nhàn nhạt. Hoắc Cách cảm thấy chốc nữa Lâm Sắt nhất định sẽ vung cho mình một quyền. Thế nhưng anh vô cùng bất ngờ, từ đầu tới cuối Lâm Sắt không hề động thủ.
“Vào những lúc như thế này bệ hạ lại triệu hồi cậu về Đế Quốc công tác, quả nhiên rất coi trọng cậu.” Lâm Sắt nói.
Biểu tình Lâm Sắt hơi hơi thay đổi. Lâm Sắt đi lướt qua người anh, chỉ để lại một cơn gió cô độc. Hoắc Cách rất nhanh đã hồi thần, cũng xoay người lên phi cơ.
Lúc Y Lai ra mở cửa, nhìn thấy nam nhân đứng đó thì thất kinh. Nếu như không phải đã quá thân quen gương mặt đó, y hầu như không nhận ra người đang đứng trước mặt mình. Lâm Sắt vô cùng chật vật, tóc ngổn ngang, mắt thâm quầng, trong mắt tràn ngập tia máu, trên cằm râu mọc tua tủa, tựa như dã mấy ngày không tắm mấy đêm không ngủ vậy.
Y Lai lui về phía sau một bước, Lâm Sắt tiến lên trước một bước, tiếp đó liền ôm lấy y, cằm đặt trên bả vai y, hơi thở ấm áp phà vào tai y. Y Lai rất muốn đẩy hắn ra, thế nhưng một giây sau, y lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn cùng tiếng ngáy nhè nhẹ, ngủ rồi sao?!
Y Lai chần chừ một chút, liền đem hắn ôm lấy, đỡ hắn tới ghế sa-lông. Y Lai ngồi đối diện Lâm Sắt một hồi, ánh mắt có chút mờ mịt rơi trên người hắn. Đối với những việc làm của Lâm Sắt, tại sao hắn lại mệt mỏi như vậy, y không muốn biết. Đối với tình cảm của Lâm Sắt, y cũng không muốn biết. Y không phải người có thói quen trốn tránh, y chỉ là muốn bình lặng suy nghĩ cho tốt thôi.