Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 64 - Tình địch
Vốn là đánh nhau trên một tinh cầu bỏ đi. Lúc này đây đầy rẫy mọi âm thanh, tiếng của phi cơ, tiếng của súng đạn, tiếng kim loại va chạm,… Các loại âm thanh giao tạp, hành tinh vốn yên tĩnh bỗng trở nên thật ầm ĩ không thể tả. Máu tanh cùng xác chết lan tràn khắp nơi.
Hai đại quốc giao chiến hai ngày hai đêm, mà vẫn không phân được thắng bại, cuộc chiến rơi vào trạng thái giằng co. Vào ngày thứ ba, một chiếc cơ giáp màu đỏ được đưa đến chiến trường. Hai thế lực mạnh mẽ ngang nhau, rốt cuộc phát sinh biến hóa, tinh thần vạn quân bỗng nhiên tăng vọt, mà sĩ khí của Hắc Vân Quốc dần dần bị xuống tinh thần.
Nặc Mạn Đại Đế muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Cho nên ngay hôm sau, hắn tự mình điều khiển Hỏa Diễm Cơ Giáp xuất chiến. khi bộ cơ giáp rực màu lửa này xuất hiện trước mặt mọi người, bầu trời bỗng chuyển đen, bầu không khí âm u lan tràn.
Đây như là dấu hiệu của chiến thắng, thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, chỉ cách thắng lợi một khắc thôi, bộ cơ giáp đỏ rực đột nhiên ngã trên mặt đất, hoàng đế bệ hạ chật vật chạy ra ngoài.
Lần này tất cả mọi người đều chấn kinh, các chiến sĩ Đế Quốc đều trợn mắt ngoác mồm, mà đối phương lại được một trận cười lớn.
Vốn là chiến tranh náo động, cuối cùng lại đàm phán giao hảo. Hai đại quốc duy trì trạng thái chiến tranh lạnh, thế nhưng Đế Quốc nhất định phải trả lại lãnh thổ cho ba tiểu quốc kia.
Cứ tưởng cuộc chiến này tất thắng, vậy mà lại hóa thành trò cười, phía sau còn có tứ đại tinh tương cùng ba gia tộc lớn lăm le ngôi đế vương, hắn nhất định phải ổn định mọi chuyện, để nội bộ tránh loạn lạc, cho nên không thể đáp ứng hiệp định kia. (Ý chỉ việc phải trả lãnh thổ cho ba nước kia á.)
Đoạn thời gian sau đó, toàn bộ Đế Quốc ngập tràn u ám. Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, không ai dám nhắc tới cuộc chiến này nữa.
Một chiếc phi cơ đáp xuống trước cổng hoàng cung, một nam nhân mặc âu phục giày da, tóc chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, trên gương mặt anh tuấn còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Hắn muốn đi vào trong cung, lại bị thủ vệ hoàng cung ngăn lại.
“Lâm tiên sinh, ngài có chiếu lệnh của bệ hạ không?”
“không có, ta* chỉ tới thăm bệ hạ. Cái này cũng cần chiếu lệnh sao?”
(Ta*: Tớ không edit nhầm đâu :”>> Đôi lúc tớ sẽ dùng ‘ta – ngươi’ cho quan hệ bề tôi :”>> )
“Mễ Ân Tinh Tương cũng tới, ngài ấy cũng không có chiếu lệnh, bệ hạ không cho ngài ấy vào.”
Mễ Ân từ trước tới giờ nhanh mồm nhanh miệng, như tên lưu manh, khẳng định là đến cười nhạo Nặc Mạn Đại Đế, hoàng đế chịu gặp mới là lạ.
“Bệ hạ sẽ gặp ta.”
Thủ vệ chần chừ một chút, lại gọi điện thoại nội bộ đến thư ký của hoàng đế. Sau khi bộ đàm được kết nối, thủ vệ liền mở cổng: “Lâm Sắt tiên sinh, mời vào, bệ hạ ở điện thờ chờ ngài.”
Sau cuộc chiến lần này, Lâm Sắt là người đầu tiên được yết kiến bệ hạ. hoàng đế ngồi ở chủ vị, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. trên người hắn mặc một bộ âu phục trắng, bên hông buộc một đai lưng màu vàng, đeo bội kiếm, lưng thẳng tắp, nhưng cũng không còn uy nghiêm cao quý như ngày xưa, vầng trán hắn nhăn lại, không che được sự chật vật cùng chán chường.