Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 56 - Chân tướng
Nặc Mạn Đại Đế quả thật có chút uể oải. Lúc hắn trả lại bản khế ước cho Y Lai, đã hạ quyết tâm trả tự do lại cho y, sẽ không can thiệp vào cuộc sống của y nữa, sẽ để cho y tự quyết định cuộc đời của mình. Y Lai đã vì hắn, vì Đế Quốc này mà làm quá nhiều. Nếu như Y Lai lựa chọn ở lại Đế Quốc, vậy dĩ nhiên càng tốt, hắn có thể chiếu cố y thật chu đáo.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới tình thế lại phát triển thành như vậy. Chuyện lần này dĩ nhiên là một âm mưu được sắp đặt từ trước. Từ cái phiếu điểm ưu tú kia, càng lúc càng nhiều chuyện bại lộ. Đọa Lạc Thiên Sứ Phái xuất hiện, càng lúc càng lớn mạnh, đến giờ đã không thể vãn hồi, tựa như một cơ gió thổi qua, càng thổi càng lớn, rốt cuộc lại ảnh hưởng đến an nguy của Hoàng Tộc. Mà âm mưu lần này liệu có phải nhắm vào Y Lai? Đương nhiên người giật dây không có khả năng là Y Lai. Nặc Mạn Đại Đế rất tin tưởng y.
Vậy người giật dây rốt cuộc là ai?
Tâm tư Nặc Mạn Đại Đế nhất thời chuyển hóa, đem những chuyện phát sinh gần đây liên hệ lại cùng nhau. Tư Ngục Giam bị bạo động, mỏ khoáng nổ tung, chuyện của Y Lai… Mọi chuyện như thế, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhắm vào Y Lai, mà là nhắm vào hắn, nhắm vào Hoàng Tộc, cũng là nhắm vào Đế Quốc.
Nếu như Y Lai hoàn toàn bị vạch trần thì sẽ phát sinh chuyện gì? Nghĩ tới đây, Nặc Mạn Đại Đế liền cảm giác được lạnh cả người. A Thụy Tư một khi đã biết được chân tướng, như vậy còn có thể chế tạo Cơ Giáp Hỏa Diễm sao? Đây mới là mục đích thật sự của người đứng sau mọi chuyện.
Nặc Mạn Đại Đế lúc này mới nhanh chóng quyết định, đem hai tấm vé tàu đưa đến cho Y Lai.
Thư ký sau khi rời đi, Nặc Mạn Đại Đế liền ngồi đó, hai mắt hơi nhắm lại, hai tay nắm lấy nhau đặt trên bàn lạnh lẽo. Trên gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ bất an.
Hắn khó có thể tưởng tượng được tâm tình của Y Lai lúc nhận được hai tấm vé kia. Thất vọng? Thống khổ? Hay là oán hận? Nặc Mạn Đại Đế cảm giác được một trận đớn đau nơi lồng ngực. Hắn cảm thấy vực sâu ngăn cách càng lúc càng sâu, cũng cảm nhận được khoảng cách giữa hắn và Y Lai càng lúc càng xa.
“Bệ hạ.” Một thanh âm vang lên trong cung điện trống rỗng.
Nặc Mạn Đại Đế mở mắt, liền nhìn thấy một thanh niên đứng trước mặt. Người thanh niên ấy có mái tóc đỏ mắt lam. Trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên ý cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi câu lên, lộ ra một độ cong hoàn hảo.
“Y Lai.” Trong mắt Nặc Mạn Đại Đế lóe lên một tia sáng. Hắn sợ đây là mộng, sợ thanh âm mình quá lớn sẽ dọa đến người kia, nhỏ nhẹ nói.
“Bệ hạ.” Thanh niên vẫn đứng nơi đó, không bước về phía trước, âm thanh trầm thấp, lại nao nao lòng người.
“Y Lai, có nhớ ta không?” Nặc Mạn Đại Đế hỏi, không chút giữ thể diện hoàng đế, trong giọng nói còn mang theo chút giận dỗi, giống như con gái mới biết yêu vậy.
Người đó chậm rãi đi tới bên người Nặc Mạn Đại Đế, ngồi xuống cái ghế còn trống kế bên hắn, tiếp đó đem đầu tựa trên bả vai Nặc Mạn Đại Đế: “Thần tất nhiên là nhớ bệ hạ a.”