Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 47 - Thú bông
Một chiếc phi cơ xuất phát từ đảo Hải Na. Đến thành Hải Na, ba nam nhân từ phi cơ bước xuống.
Hoàng hôn đã buông xuống, những người đi làm cũng đã yên ổn trong nhà, bốn phía thật yên tĩnh, thật an bình.
Y Lai ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ngôi nhà mình trọ.
“Khi nào em quay lại Đế Quốc?” Lâm Sắt hỏi.
Y Lai đã lấy được vảy giáp hỏa diễm, hoàn thành nhiệm vụ, tất nhiên phải về phục mệnh Nặc Mạn Đại Đế.
Y Lai giả vờ không nghe thấy, trực tiếp đi về phía nhà trọ.
Hạ Diễm cười trên sự đau khổ của người khác, lại liếc xéo Lâm Sắt một chút, tiếp đó cố ý đứng thẳng người, sửa sang lại quần áo, lại hắng giọng, liền nhanh chóng bước tới, đi tới bên người Y Lai, cười nói: “Y Lai, không mời tôi vào ngồi một chút sao? Bận bịu mấy ngày, thật là có chút mệt mỏi.” Nói xong liền ngáp một cái.
Trong quá trình lấy giáp Hỏa Diễm, Hạ Diễm cũng không làm được gì lớn lao. Thế nhưng trên thực tế, ắt không thể thiếu hắn. Không có ai hiểu rõ về Hỏa Diễm hơn hắn. Nếu như không có hắn, Y Lai không thể lấy được vảy giáp hoàn chỉnh nguyên vẹn được.
Y mang ơn Hạ Diễm.
Y Lai gọi một cú điện thoại, tiếp đó nói với Hạ Diễm: “Cách đây năm km có một quán rượu, tôi đã đặt phòng rồi. Hai phút sau, khách sạn sẽ đến đây đón anh.”
Hạ Diễm nhất thời thở dài một hơi.
Hai người đàn ông liền cứ như vậy đứng nhìn Y Lai tiến vào nhà, tiếp đó bóng người y hoàn toàn biến mất.
Hai nam nhân nhìn nhau, trong mắt đều mang theo sự chán ghét.
“Mail về việc chỉ khi con rồng kia công kích thì mới lộ xuất nhược điểm là do cậu gửi cho tôi đúng không?” Lâm Sắt hỏi.
Hạ Diễm không phủ nhận, thừa nhận rất tự nhiên: “Đúng.”
“Cậu muốn giết tôi?” mắt Lâm Sắt hơi nheo lại.
Hạ Diễm liếc Lâm Sắt một cái: “Chẳng phải anh vẫn sống rất tốt sao?”
“Cậu rất thất vọng?”
Hạ Diễm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sao anh luôn nghĩ xấu về người khác như thế hả?”
“Bởi vì cậu chính là người như vậy.” Lâm Sắt nghiêm mặt nói.
Hạ Diễm cảm thây không thể nào tiếp tục nói chuyện với tên này nữa.
Lâm Sắt nhìn lạnh lùng như khối băng, kỳ thực miệng lưỡi cũng rất bén nhọn.
Lâm Sắt căn bản cũng không còn hứng thú tiếp tục, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào một nơi nào đó, chăm chú, chấp nhất. Nơi đó có ánh đèn rất sáng, có thể dễ dàng đoán được, đó là nơi Y Lai đang ở.
Đêm dần buông, trăng đã treo giữa không trung, bóng cây lay động, hai người nam nhân vẫn như cũ không định rời đi.
Đêm là lúc thích hợp để suy nghĩ. Hạ Diễm đột nhiên bắt đầu hồi tưởng mục đích đến đây của mình.