Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam - Chương 26 - Âm mưu
Y Lai bị Kỳ Nhiên nhốt trong một gian phòng kín, vách tường bốn phía, kể cả sàn nhà cùng nóc phòng đều trắng toát. Bên trong không hề có thứ gì. Tất cả mọi thứ trên người Y Lai đều bị Kỳ Nhiên lấy đi, thậm chí cả chiếc nhẫn đại diện cho thân phận, Kỳ Nhiên chỉ để lại cho y một bộ y phục. Loại bố trí này chính là ‘thử thách tinh thần’. Người mà tinh thần không kiên định, ở trong phòng như thế này một thời gian, thì tinh thần sẽ sụp đổ. Trống rỗng, không nhận định được thời gian, mỗi một giây đều như bị kéo dài vô hạn, bên trong tâm trí còn có cảm giác như đã qua mấy tháng, thế nhưng bên ngoài chỉ mới mấy tiếng.
(Đây là một loại ‘Tử hình tinh thần’ của một số nước châu Âu thời phong kiến, bây giờ thì không biết còn không. Tội nhân bị nhốt vào không gian kín toàn màu trắng, sau vài tiếng ý thức sẽ bị rối loạn, sợ sệt, sống không bằng chết, có xu hướng tự hành hạ bản thân. Cái này mị không nhớ đã đọc ở đâu, nhưng nó có thật á :”> nếu tò mò thỉnh search google :”> )
Y Lai nhắm hai mắt lại, từ khi y mất đi trân châu ngọc, mắt của y cùng người bình thường là như nhau, thậm chí còn yếu hơn một chút. Nếu như y vẫn mở mắt nhìn, y rất nhanh sẽ bị mù. Nhắm mắt lại cũng có thể tận lực không phải đối mặt với khoảng không trắng toát kia, làm chậm lại tốc độ tan vỡ của tinh thần y, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất. Y Lai tự mình cố tưởng tượng ra một thế giới xinh đẹp, bên trong có cây xanh cỏ mọc, hoa tươi chim hót, y cất bước đi, theo một con đường nhỏ. Đến cuối đường, y đột nhiên nghe thấy thanh âm sóng biển, bước chân Y Lai càng thêm nhanh, sắp đến rồi…
Ngay khi một chân Y Lai đã bước vào trong nước, thân thể đột nhiên như bị giật điện một hồi, trong lòng Y Lai nhảy một cái, mắt cũng đột nhiên mở, liền nhìn thấy mình đang đứng trước mặt Kỳ Nhiên. Kỳ Nhiên một thân âu phục trắng, lúc này cười giống như ác ma vậy.
“Cảm giác thế nào?” Kỳ Nhiên hỏi.
“Thích hợp để ngủ.” Y Lai đáp.
Kỳ Nhiên phát ra tiếng cười gằn. Y Lai cảm giác được trên đầu đau đớn một hồi, Kỳ Nhiên nắm tóc y, sức hắn rất mạnh, mạnh mẽ kéo từ trên đầu y xuống một nắm tóc.
“Không được ngủ, mở mắt ra cho tao!” Khuôn mặt Kỳ Nhiên dữ tợn nói.
Y Lai mở mắt ra nhìn hắn.
“Tại sao mày lại dùng ánh mắt này nhìn tao?”
“Kỳ Nhiên, anh đúng là thằng điên. Nếu tôi là Hạ Diễm, tôi cũng sẽ không thích anh.”
Kỳ Nhiên đã là người điên, Y Lai lại không sợ chọc giận hắn. Thế nhưng khi câu này được nói ra, biểu hiện Kỳ Nhiên tỉnh táo dị thường: “Anh ấy không thích tao cũng không liên quan đến tao, chỉ cần tao yêu anh ấy là đủ rồi.”
“Anh giết Anna, giết tôi, Hạ Diễm sau này khẳng định lại lấy thêm vợ khác.”
“Chờ tao không nhịn được nữa, tao sẽ giết Hạ Diễm.”
“Hóa ra Hạ Diễm chưa mất mạng.” Y Lai bén nhạy nhận ra được tin tức trong lời nói của hắn.
Kỳ Nhiên cười quái dị hai tiếng, đưa tay ra bóp lấy cằm Y Lai: “Mày sắp chết rồi, còn lo lắng chuyện sống chết của Hạ Diễm, đến tột cùng là Hạ Diễm diễn quá tốt hay là mày ngu ngốc vậy? Thật sự đem lòng yêu hắn? Điểm này, Anna – người phụ nữ kia lại khá hơn mày một chút.”