The Girl With The Heart Of Stone (Translation) - Phần 6
Nếu có một điều Graziana biết chắc thì đó là Francesco yêu quý của cô là một người đàn ông tốt. Anh là thợ rèn ở thành phố quê hương Firenze của họ và luôn nỗ lực trau dồi tay nghề, luôn cố gắng rèn một cái móng ngựa tốt hơn hay một thanh kiếm mạnh mẽ hơn. Thỉnh thoảng anh làm quên thời gian và chỉ dừng lại khi Graziana xuất hiện bên xưởng để gợi ý anh nên quan tâm đến lửa trong lò rèn ít thôi và quan tâm đến lửa trong lòng vợ nhiều hơn. Cô đùa là anh hẳn phải làm điều gì đó rất tệ trong kiếp trước nên giờ mới phải chăm chỉ đến vậy để chuẩn bị cho hậu sự dưới Địa ngục. Anh cười, hứa sẽ đến ngay, và Graziana cũng cười theo. Cô biết chồng mình sẽ chẳng bao giờ phải xuống Địa ngục.
Francesco không bao giờ được biết đến với vai trò “người làm kiếm giỏi nhất nước Ý” hay “người thợ rèn vĩ đại của thành Firenze”, nhưng với anh điều đó chẳng quan trọng. Anh muốn được làm một thương nhân tốt, một người thợ rèn đáng tin cậy kiếm những đồng tiền chân chính, nhưng khát khao thật sự của anh là được làm một người chồng tuyệt vời. Anh làm những món quà xinh đẹp cho Graziana tại xưởng rèn của mình – chân nến, bát đĩa và những món trang sức tuyệt diệu nhất. Anh luôn tự hào nói rằng thành công lớn nhất của anh là đôi nhẫn cưới anh đã làm cho mình và Graziana. Trong một căn phòng ở nhà họ, có cả một bộ sưu tập đồ kim loại cho đứa con sắp được thụ thai của hai anh chị. Anh mơ về ngày mình sẽ là người cha tuyệt vời của những đứa con cô sinh ra.
Anh chàng Francesco này không phải một người đàn ông đẹp ngất ngây, nhưng vợ anh cũng chẳng phải tuyệt thế giai nhân gì. Đối với một số phụ nữ thì anh hơi lông lá quá, hai cánh tay rắn chắc của anh vươn ra từ một thân hình được vỗ béo bởi quá nhiều bia và mì sợi. Graziana thường gọi anh là L’Orsacchiotto – Con Gấu – và chọc chọc vào bụng anh, và Francesco sẽ đáp lại, “Tập luyện ghê lắm mới được thế đấy. Đây là kiểu cơ bắp thả lỏng.”
Graziana có mái tóc dày và đôi mắt đen nhưng những điểm còn lại của cô thì chẳng có gì nổi bật. Tuy nhiên, Francesco luôn nói với cô rằng cô là người phụ nữ đẹp nhất nước Ý, anh tin như thế. Họ là một đôi thanh mai trúc mã và hầu như không ngày nào anh lại không cám ơn Chúa vì đã cho cô làm vợ mình.
Họ thật hạnh phúc. Cô thật tốt bụng. Anh thật tận tụy. Cần phải nói thêm gì nữa không?
Thật bất hạnh, có.
Đó là năm 1347 và một căn bệnh quái lạ đã tràn đến từ Trung Hoa, căn bệnh khủng khiếp nhất người ta từng biết. Nó càn quét khắp những bến cảng, vào sâu trong thành phố và vùng đồng quê nước Ý, giết người như đám cháy rừng thiêu rụi cây cối. Ở các thị trấn, chuông nhà thờ đổ không ngớt vì người ta tin rằng tiếng chuông sẽ đánh đuổi bệnh tật. Rất nhiều người tin rằng mùi của người chết làm căn bệnh đó lan tràn, nên họ luôn ra đường với những chiếc khăn tay tẩm nước hoa che kín mặt. Trầm hương đốt khắp nơi, hòa lẫn với mùi hôi thối của xác chết…
Một chiều muộn, Graziana thấy sốt. Cô về phòng nghỉ một chút. Khi thức dậy vào tối hôm đó, cô đã phát hiện ra một cục hạch to bằng quả trứng ở háng, và những cục khác đang sưng lên dưới hai nách. Cô biết rằng Dịch hạch Đen đã tấn công mình.