Tam Sinh Vân Sơn Chi Mộng - Cổ Nguyệt - Chương 20
Quay lại Tiểu Thanh , sau khi gặp lại Bát Nhã La Đa Thập nay đã là Vô Không Đại Sư , nàng như tìm được mùa xuân , bao năm qua nàng như một cái xác không hồn bây giờ gặp lại người xưa trái tim nàng cũng sống lại, hiện tại Vô Không định cư ở một ngôi nhà bỏ hoang, đêm nào nàng cũng đến dọn dẹp cho y và làm vài món chay nhẹ còn người vẫn chứ im lặng ngồi dưới bàn đọc kinh sách cũng giống như trước đây, nàng vẫn thầm lặng nhìn người trước mặt đột nhiên người trước mặt để sách xuống nói :
– Nhị công chúa , nam nữ thụ thụ bất thân với lại thí chủ chứ đến chỗ bần tăng như vậy vẫn là không nên , thí chủ nên về Hồ cốc tiên vẫn là hay hơn
Tiểu Thanh đang dọn chăn liền đáp :
– Ta vẫn thích chàng gọi ta là Thủy Lam như trước đây hơn, chúng ta đã là phu thê già rồi còn ngại gì nữa phải không?!
Vô Không lại thở dài tiếp tục cầm sách không nhìn vào Tiểu Thanh , Tiểu Thanh lại mĩn cười nói tiếp
– Nếu chàng không còn quan tâm ta vậy tại sao vẫn giữ cây đàn năm xưa ta làm tặng chàng , Thập lang chàng có thể hoài tục được không, chúng ta bắt đầu lại từ đầu ?
Vô Không vẫn không trả lời chứ im lặng như vậy thì đột nhiên có tiếng bước chân , Tiểu Thanh nghe vậy liền biến thành hồ ly núp vô một chỗ kín . Bố Nạp Đề cùng Tô Hoài bước vào , Tô Hoài lấy khăn che miệng lại liền nói :
– Chỗ này bẩn như vậy mà đại ca cũng có thể ở được sao ?
Bố Nạp Đề cười khẩy nói tiếp :
– Đại ca à , không phải đệ nhiều chuyện như mà huynh xem , 14 năm rồi huynh xem bộ dạng huynh bây giờ có khác gì người không, đệ thật không hiểu chỉ là một người con gái lai lịch bất minh , huynh từ bi mang về nhà cũng được đi , huynh đường đường là đại thiếu gia Bát Nhã lại , những tiểu thư môn đăng hậu đối có ích cho Nhật Phong Bang chúng ta huynh lại.. Hazzz.. Mà lại đi cưới ả ta , ả ta chết rồi thì thôi nạp người khác, con gái tể tướng yêu thầm huynh bao lâu nay vẫn không bằng ả ta sao , đốt Nhật Phong Bang mà cha để lại bây giờ thì biến thành Vô Không Đại Sư , cơ nghiệp của Bát Nhã mấy đời nay đều tại huynh và người đàn bà kia hủy hết rồi, nếu cha mẹ còn sống chắc sẽ hối hận năm xưa vì sao lại để cơ nghiệp cho huynh mà không phải đệ , tất cả đều do họ nhìn lầm huynh rồi
Vô Không chỉ thở dài tụng kinh , Tô Hoài đột nhiên nghe tiếng động liền đi đến bình phong thì thấy người con gái áo tím liền nắm tay kéo nàng đi ra mĩa mai nói :
– Đại ca à , thật không ngờ đấy , đường đường là đại sư có tiếng thành Cổ Loa lại giấu nữ nhân làm bại hoại phật gia như vậy
Tiểu Thanh ngước mặt lên nhìn Tô Hoài, Bố Nạp Đề lùi vài bước ấp úng ” Thủy…. Thủy….” Tô Hoài quay đầu lại thì biến sắc bỏ tay ra té xuống đất la làng thất kinh :
– Thủy Lam , xin cô đừng làm hại ta , ta không cố ý muốn hạ độc giết hai mẹ con cô , Thủy Lam xin cô , đừng qua đây , đừng qua đây , Thủy Lam cô là ma đúng rồi cô là ma , đây là miếu cô không thể hại ta được
Tiểu Thanh lại gần kéo Tô Hoài đứng lên rồi bóp lấy cổ ả ta quét :
– Trả Cát nhi lại cho ta , trả Cát nhi lại đây , nếu không phải cô thì con trai ta không thể chết , trả Cát nhi lại cho ta …
Vô Không giật mình kéo Tiểu Thanh ra quát :
– Các người đi ra ngoài hết đi , đi !!!
Bố Nạp Đề không ngờ Thủy Lam còn sống càng không ngờ phu nhân năm xưa lại hại chết hài tử của Thủy Lam , tuy rằng hắn đố kỵ đại ca như đối với Thủy Lam là thật lòng , trước đây vô tình hại Thủy Lam hắn đã đau lắm rồi không ngờ, không ngờ sự việc lại đến mức như vậy . Bố Nạp Đề kéo Tô Hoài lại tát một cái rồi kéo đi
Tiểu Thanh chứ tiếp tục khóc rồi khụy xuống, Vô Không lại gần ôm vào lòng thở dài an ủi
– Thủy Lam ngoan , đứa nhỏ đã mất lâu rồi cô thà tất cố chấp chỉ khiến nó không yên lòng, chúng ta bậc làm cha mẹ hãy để nó ra đi yên thả chỉ là xem như nó không có duyên với chúng ta , đừng quá đau buồn