Tam Sinh Vân Sơn Chi Mộng - Cổ Nguyệt - Chương 1 : Giấc mơ trăm năm
Tam Sinh Vân Sơn Chi Mộng
Tác giả : Huyền Thiên Cổ Nguyệt
Chương 1 : Giấc mơ của Hạ Tường
” Tiểu Tường .. Tiểu Tường…”
Trong giấc mơ của mấy trăm năm nay , hắn luôn nằm mơ thấy một người con gái với y phục trắng xóa , mái tóc xoã dài khuôn mặt không có chút máu , trắng bệt , xung quanh là xích bằng sắc xiếc chặt lấy người như nguời vẫn luôn gọi tên
hắn , hắn bước lên chạm vào người nhưng không được , cơ thể của người giống như vô hình , hắn run bần bật cất vài tiếng nói :
– Mẫu thân ,…Tiểu Tường nhất định sẽ tìm cách cứu người ra ngoài
Trong giấc mơ tỉnh dậy , mồ hôi chảy khắp mặt hắn , đã 300 năm rồi . Tiểu Tường của ngày nào nay đã lớn , không còn là đứa trẻ luôn đám lấy người khác nữa , nhìn thấy phụ thân vì nhớ mẫu thân mà làm bạn với rượu giải sầu qua năm tháng, phong hàn cũng trở nên nặng hơn , chứ trời trở lạnh là phụ thân lại ho dữ dội đến ra huyết , phận làm con cái vô cùng lo lắng như không thể làm gì . Năm xưa , sau khi mất đi mẫu thân , tiểu muội Hạ Điềm cũng bị bọn hộ pháp của Ma Thần ẫm đi đến tận bây giờ cũng bật vô âm tính
—————————
Sáng hôm sau
Vì từ nhỏ , Tiểu Tường hay bệnh tật , sức khỏe vốn yếu , tuy cơ thể hay suy nhược lại kiểu năng trí tuệ như Tiểu Tường lại có trí nhớ siêu tường chỉ cần nhìn qua một lần sẽ nhớ ngay mà ít ai biết
Khụ…Khụ….
Một người đàn ông trung niên với máy tóc trắng xóa của năm nào, qua năm tháng mà điều tụy hơn , bàn tay đưa lên miệng khẽ ho, tiến lại gần Tiểu Tường mỉn cười nói :
– Tiểu Tường , con thích đọc sách như vậy , nhưng phụ thân không thể cho con đến học viện tiên môn giống như những đứa trẻ khác , bao năm qua con không trách phụ thân chứ !
Tiểu Tường lắc đầu , lấp bắp nói :
– Tiểu Tường không trách phụ thân , Tiểu Tường biết bản thân không giống nguời ta , trong nguời lại có huyết chú nhất định sẽ làm tổn thương người khác , là phụ thân chỉ muốn tốt cho Tiểu Tường cho nên phụ thân nói gì Tiểu Tường đều nghe theo , đó là phận làm con , nên làm mà , phụ thân ..trời lại trở lạnh , để hài nhi xuống trần mua vài hũ rượu cho người để ấm bụng , cơn phong hàn cũng bớt được phần nào .
Hạ Thần Thượng Quân định mở miệng thì Tiểu Tường đã biến mất, tên tiểu tử này … lại lo lắng không yên để nó xuống trần một mình, nhiều năm qua vẫn là Bạch Hổ âm thầm đi theo sau bảo vệ
Tiểu Tường từ quán Nhược Lai đi ra thì vô tình đụng vào một cô nương khiến hũ rượu rơi xuống đất , vị cô nương với xiêm y màu xanh liền lớn tiếng
– Đi đường không có mắt sao , bẩn hết áo của ta
Tiểu Tường vẫn cúi đầu lắp bắp nói :
– Xin..xin..lỗi…
Vị cô nương xiêm y xanh liền cúi xuống nhìn kẻ trước mặt nói tiếp :
Ngươi có phải nam nhi không , nói chuyện với ta chỉ biết cúi đầu
Tiểu Tường im lặng như tay đã run , cố ép bản thân khống chế không được tức giận , nhìn lên , nhất định sẽ làm được . Tiểu Tường liền vội ngước lên thì đầu chạm mạnh vào cằm đối phương , người trước mặt xoa cằm liếc mắt nhìn lên thì ngạc nhiên :
– A…a..Là ngươi , tên tiểu tử thối …lần này ta phải móc hai con mắt của ngươi ra ..