Tẩm Quân - Nguyệt Sinh - Chương 50: Hách Liên Tần Thiên
Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào.
Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, không thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nhưng đây cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, không bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.
Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp không thông.
Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.
Nhớ tới nam nhân kia là nhớ tới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, hắn rất khó lường, hơn nữa hắn lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài một tiếng nặng nề.
Chợt sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trêu tức: “Nữ nhân thở dài không tốt đâu, sẽ chóng già .”
Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, thấy một nam nhân mặc áo tím đang cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như đang mỉm cười, đẹp một cách tinh xảo.
Namnhân này, có sự quyến rũ hài hòa cùng sự duyên dáng bẩm sinh, nhưng không bị ẻo lả nữ tính chút nào.
Khinh Tuyết cũng không có ý định để ý tới hắn, nam nhân như vậy, đụng phải hắn tất là không phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng không có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.
Thân là phi tử, chỉ đi gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.
Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy hắn, đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.
Hắn thực sự cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn một tiếng rồi đi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương xin dừng bước…”
Nàng không muốn trêu vào hắn, nhưng hắn lại muốn trêu vào nàng!
Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: “Không biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này, quyết là hắn đang cố ý .
Nhìn hắn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.
“Haizzz, vẫn nghe nói cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là không giống bình thường, thật sự là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành a… Ngay cả đang giận dữ, cũng mê người như vậy…” Hắn nói bóng nói gió.