Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả - #73. Cả đời yêu thương (3)
“Hứa Nhận, có chuyện, tôi muốn thú nhận với anh.”
Thú nhận? Cách dùng từ này có vẻ rất nghiêm trọng.
Hứa Nhận xoay người, nhìn về phía cô ta: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Ngô Sương bước đến gần Hứa Nhận, cắn môi dưới, chần chừ thật lâu, chưa kịp nói ra, nước mắt đã rơi xuống, Hứa Nhận gần như theo bản năng, lùi ra phía sau.
Không đến mức đó chứ!
Mấy giáo viên từ trong văn phòng đi ra, thấy Ngô Sương đứng khóc trước mặt một người đàn ông, không khỏi ghé mắt, thì thầm bàn tán.
Hứa Nhận có phần bất đắc dĩ sờ trán: “Ngô tiểu thư, cô……”
“Hứa Nhận, thật sự xin lỗi!” Ngô Sương khom lưng một góc chín mươi độ với anh.
Hứa Nhận giật mình lùi ra phía sau vài bước, choáng váng che ngực.
“Cô đây là…”
“Ngày anh xảy ra chuyện, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Trì, cuộc điện thoại đó đã bị tôi cúp.”
Cô ta che miệng, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống tí tách: “Khi đó Trình Trì đang tắm, tôi… Tôi cúp điện thoại, còn xoá lịch sử cuộc gọi.”
Tim Hứa Nhận dần dần lạnh lẽo.
Chiều hôm đó, anh gọi cho Trình Trì, đó là hi vọng cuối cùng của anh, nếu cô nhận, có lẽ, anh sẽ không xúc động như vậy, một dao cắt đứt yết hầu Trương Cường.
Có lẽ, tất cả sau đó, đều sẽ không xảy ra.
Nhưng mà, không có nếu như.
“Hứa Nhận, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!” Ngô Sương khóc không thành tiếng.
Nhưng mà, rất xin lỗi cũng không có ích gì.
Im lặng.
Hứa Nhận im lặng thật lâu, cuối cùng than một tiếng, hỏi cô ta: “Trình Trì biết chuyện này chưa?”
Ngô Sương nức nở: “Cô ấy… Cô ấy không biết, tôi còn chưa nói cho cô ấy.”
“Vậy thì đừng nói cho cô ấy.”
Ngô Sương đỏ mắt, kinh ngạc nhìn anh, không rõ lí do: “Vì… sao?”
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, Trình Trì xách máy tính từ trong phòng học chạy chậm ra, trong lòng vô cùng vui sướng, nhìn xung quanh hành lang tìm Hứa Nhận, từ xa đã nhìn thấy Ngô Sương đứng cạnh anh, mắ Ngô Sương đo đỏ, có vẻ đang khóc.
Bước chân cô dừng lại một chút, không đi lên, mà xoay người, rẽ vào văn phòng.
Hứa Nhận thấy Trình Trì đi ra, nhìn Ngô Sương, nói: “Đã qua lâu như vậy, truy cứu chuyện này, cũng không còn ý nghĩa gì, tôi không muốn cô ấy lại vì chuyện này mà đau khổ, nếu cô thật sự cảm thấy áy náy, vậy thì giấu chuyện này trong bụng đi.”
Anh dứt lời, xoay người đi, phía sau, Ngô Sương đột nhiên gọi anh: “Hứa Nhận, anh… Không hận tôi sao? Là tôi hại anh…”
Bước chân Hứa Nhận dừng lại.
Nhân quả, hay là tình cờ.
Hứa Nhận đã không thể phán đoán, đầu anh đang rất rối, trong cuộc đời anh từng hận rất nhiều người, những người từng khinh thường anh, từng ức hiếp anh, anh đã từng có thù tất báo, ai ức hiếp anh, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả cái giá lớn, ví dụ như Vương Khôn, ví dụ như Trình Lệ Minh.