[Tạm Ngưng] [H,Np,Nữ Phụ]Viết Lại Tiểu Thuyết : Tôi Không Làm Nhân Vật Phản Diện - Chương 30 - Gặp lại Trịnh Âu Đường
- Metruyen
- [Tạm Ngưng] [H,Np,Nữ Phụ]Viết Lại Tiểu Thuyết : Tôi Không Làm Nhân Vật Phản Diện
- Chương 30 - Gặp lại Trịnh Âu Đường
Chương 30
Lạc Sở rời phòng họp cũng là lúc hết giờ làm việc. Hiện tại ở sảnh lớn của công ty, tất cả nhân viên đang lần lượt ra về. Trên đường quay về phòng, từ đằng xa, Lạc Sở đã thấy Lạc Lam đang đứng chờ cô cùng về. Điều này tưởng chừng như vô cùng quen thuộc, nhưng nay nó lại là một thứ gì đó có thể dọa cô toát mồ hôi. Không phải cô ghét anh, cô chỉ là muốn trốn tránh. Thật sự nếu bắt cô đối diện với anh như lúc sáng, có thể cô sẽ chết vì không thở được.
Nghĩ đến đây, Lạc Sở dừng bước, chọn một góc khuất để quan sát từ xa mà Lạc Lam không nhìn thấy, cô lấy điện thoại bấm số anh.
“Alo, Sở Sở, em họp xong rồi chứ?”
“Tôi họp xong rồi nhưng bên đối tác muốn thảo luận thêm vài vấn đề nên có lẽ tôi chưa về được!”
“Vậy em cứ bàn đi, tôi sẽ chờ em cùng về!”
“À, tôi cũng tính vậy nhưng Tiểu Nghi vừa gọi cho tôi, nói có việc gấp cần giúp nhưng giờ tôi lại không thể về nên anh cứ về trước xem em ấy cần gì!”
“Thật sao?” – Nghe Lạc Sở nói, Lạc Lam có chút khó tin, bình thường Lạc Nghi cần gì gấp chắc chắn sẽ gọi cho anh, bởi vì chỉ những gì em ấy không làm được, em ấy mới nhờ vả. Sao lần này lại gọi cho Lạc Sở, không lẽ có gì khó nói?
“Ơ… đương nhiên thật rồi… tôi gạt anh làm gì?”
“Vậy tôi sẽ về trước, giúp Tiểu Nghi xong, tôi sẽ quay lại đón em!”
Thôi chết! Mồ hôi Lạc Sở bắt đầu tuôn ra, cô biết Lạc Lam rất biết quan tâm người khác, huống gì bây giờ tình cảm của anh đang đặt ở cô, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng để cô tự về mà không đón.
“Anh không cần quay lại đâu…”
“Tại sao?” – Lạc Lam hỏi lại, rõ ràng có gì đó kỳ lạ
“Ý tôi… ý tôi là tôi bàn công việc với người ta biết đến bao giờ mới xong. Anh cứ về lo cho Tiểu Nghi, xong việc tôi sẽ tự về. Với cả, tôi không muốn Tiểu Nghi buồn, tôi đã không thể về ngay, anh về trước mà anh còn vội vội vàng vàng, chưa lo xong cho em ấy lại chạy đi đón tôi thì không hay. Xem như anh vừa giúp Tiểu Nghi, vừa giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ về ngay!”
“Nhưng…”
“Không nói nhiều nữa, tôi đã nói là tôi không sao. Tôi lớn rồi mà? Anh về với Tiểu Nghi ngay đi! Vậy nha, anh mà chậm trễ, Tiểu Nghi có vấn đề gì là tôi giận đó!” – Lạc Sở buộc phải dùng chiêu cuối là đe dọa.
Đến nước này thì quả thật đã có hiệu quả. Sau khi Lạc Sở tắt điện thoại, Lạc Lam miễn cưỡng rời khỏi công ty. Lòng anh bán tín bán nghi suy nghĩ về thái độ cũng như hành động của Lạc Sở. Trải qua một đêm và một ngày, rõ ràng đủ dài để anh cảm nhận được những thay đổi của cô, anh không thấy lạ, chỉ là nỗi buồn của anh cũng đang ngày một dài ra trông thấy.
Nhấc điện thoại lên gọi cho Lạc Nghi, anh tò mò muốn biết rốt cục là chuyện gấp gì? Từng tiếng tít dài vang lên trong điện thoại…
Một lần, hai lần… rồi ba lần… – vẫn không ai nghe máy…
Không lẽ… thật sự Lạc Nghi đang có chuyện gấp? Hay em ấy bị sao rồi? Và lời Lạc Sở nói là thật…