[Tạm Ngưng] [H,Np,Nữ Phụ]Viết Lại Tiểu Thuyết : Tôi Không Làm Nhân Vật Phản Diện - Chương 2 - Bác sĩ Trịnh
- Metruyen
- [Tạm Ngưng] [H,Np,Nữ Phụ]Viết Lại Tiểu Thuyết : Tôi Không Làm Nhân Vật Phản Diện
- Chương 2 - Bác sĩ Trịnh
Chương 2 :
Lạc Sở bắt đầu bình tâm suy nghĩ. Cô nhớ trong truyện có chi tiết Lạc Sở dọn ra ở riêng vì muốn độc lập và trả thù Lạc Nghi. Ba mẹ của hai người thì cô cũng không nghe tác giả nhắc nhiều. Chỉ biết là hai người đã di cư sang Mỹ và để lại công ty cho Lạc Sở quản lý nhưng trong tính toán họ đã quyết định rối sau này sẽ giao lại cho Lạc Nghi. Lạc Nghi thì chỉ đam mê âm nhạc nên cô không hứng thú gì với công ty. Lạc Sở đã rất tâm huyết nên khi nhận được chỉ thị quyền thừa kế từ luật sư cô đã hận em mình và quyết định ra riêng để trả thù. Chính vì vậy, nếu hiện tại, cả hai vẫn ở chung nhà, điều đó có nghĩa, lúc này, vẫn chưa có thông tin về quyền thừa kế, nghĩa là công ty của Vương Kiến Tường chỉ mới hợp tác cùng công ty cô. Nếu anh ta có đang yêu thầm em gái cô hay đang xem cô như con rối mà ngon ngọt thì cũng chưa tác hại gì cả. Nghĩ đến đây, cô thở phào, may mắn là vào đúng đoạn này, khi mọi thứ chưa quá tệ, có lẽ em gái cô đang trong tình yêu với Lâm Minh. Lần này, cô phải nhanh tay tác hợp, giúp đỡ cho em gái, để em gái có được hạnh phúc thật sự trước đã. Có lẽ cô chỉ có thể thay đổi được số phận của cô, chứ Vương Kiến Tường dù sao cũng là nam chính, cũng yêu em gái cô thật lòng, nhưng anh ta đã lừa dối Lạc Sở, trực tiếp biến cô ấy thành kẻ phản diện đáng sợ thì cô phải cho anh ta đến sau một bước. Trong truyện anh ta cưới được Lạc Nghi, hưởng được đêm đầu tiên của em ấy – tác giả quá thiên vị rồi. Lần này, cô phải dàn xếp cho Lâm Minh cưới em cô trước vì Lâm Minh mới đúng là tình yêu đích thực của em cô. Trong truyện, Lạc Sở kia vì trả thù nên bỏ thuốc vào rượu của anh khiến anh phản bội thôi… Nghĩ đến, Lạc Sở là cô đây cũng phải rùng mình. Thôi thì không cần biết Lạc Sở trước đây ở thế giới này tính cách và lối sống như thế nào nhưng kể từ bây giờ nhân vật này sẽ là cô và mang tính cách của chính cô. Nữ phụ không phải lúc nào cũng ác, nhất là khi nữ phụ là một người chị tốt như cô…! Nghĩ đến đây, tâm của cô bình yên hơn, cô biết việc cô phải làm bây giờ để bắt đầu mọi sự thay đổi là đi đánh răng, rửa mặt và thay quần áo.
Người giàu có khác, bất cứ thứ gì trong nhà kể cả vật dụng trong toilet cũng sang hơn người ta, một người nghèo như cô thật sự phải trầm trồ. Tủ quần áo của Lạc Sở cũng vậy, toàn những quần áo hàng hiệu tôn vinh dáng người chuẩn của cô ấy, còn cô trước giờ chỉ biết áo thun, sơ mi, quần jean – thật khác xa. Theo thói quen, sau khi tắm cho tỉnh người, cô chọn đại một áo thun đơn giản và một cái váy xòe màu xanh trời. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp, Lạc Sở cho tới giờ phút này thầm cảm ơn ông trời đã ban cho cô hai điều mà trước giờ cô chỉ dám xây dựng cho nhân vật chính của truyện mình viết. Đó chính là một đứa em ngoan và một nhan sắc. Cô cười khẽ – phải rồi, con gái ai mà chẳng thích đẹp…
Đang miên man tự sướng với suy nghĩ của mình, tiếng gõ cửa đưa cô về thực tại.
” Chị Sở Sở, em về rồi, em vào được chứ ?” – Lạc Nghi nhẹ giọng, lo lắng hỏi
“Được, em vào đi !” – Lần này cô đã hiểu được mình đang ở đâu nên giọng nói tự nhiên hẳn, nét mặt cũng thư giãn hơn nhưng điều đó không kéo dài được quá ba phút khi cô trông thấy người đàn ông đứng cạnh Lạc Nghi.