[Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam - Chương Tám Mươi Chín: Vết thương.
- Metruyen
- [Tạm Drop The Beat, Trùng Sinh, Cổ Đại]Vương Phi A Nam
- Chương Tám Mươi Chín: Vết thương.
Trước cổng lớn của Tàn Thư Các, có bóng dáng của hai nữ nhân đứng đấy. Các nàng thân tuy vận phục trang của nha hoàn cấp cao trong hoàng cung, nhưng bộ dạng, tư thế thẳng lưng, ánh mắt sắc bén lại nghiêm túc, dung nhan lạnh như tiền, không hề giống với bộ dạng yểu điệu, mong manh như những nha hoàn khác ngoài kia. Từ trên xuống dưới, đều như nhau ẩn ẩn khí tức lạnh lùng, uy nghiêm của một võ giả.
Trong những ngày này, bọn họ đều được biết đến kẻ hầu của Trần tiểu thư, mỗi ngày đều như hình với bóng, bất kể Trần A Nam ở đâu, nhất định đều sẽ có bóng dáng của bọn họ. Hiện tại như thường lệ, các nàng đứng trước cổng lớn của Tàn Thư Các canh gác, đợi chờ Trần A Nam đọc xong sách, sẽ lại như thường mà hộ tống nàng về tẩm điện an toàn.
Bỗng từ đằng xa, có đâu đó một bóng dáng nhỏ nhắn đi ngang, tiểu nha hoàn với dung nhan thanh tú, trông thấy trước cổng Tàn Thư Các có hai người đứng canh gác, không như những nha hoàn hoặc thái giám khác nhìn thấy sẽ vội vàng cúi đầu bỏ đi. Nàng ta khóe miệng khẽ cong, bộ dạng thanh tú, lại nhu thuận rất được lòng người, tươi cười bước tới, thanh thanh mà cất giọng.
”Nô tì bái kiến hai vị tỷ tỷ.”
Hai nha hoàn bộ dạng lạnh lùng, mí mắt cũng không xê dịch, chỉ nghiêm túc nhìn thẳng, một trong hai không khỏi mở miệng cất lời.
”Người không phận sự, cấm tới gần.”
Tiểu nha hoàn nghe thấy vậy, cũng không sợ hãi vội vàng bỏ đi, chỉ là dịu dàng che khóe miệng, khẽ cười khúc khích, ôn nhu mà nói.
”Vị tỷ tỷ này đừng căng thẳng vậy chứ, muội muội chỉ là theo lệnh của chủ tử, đến hỏi thăm Trần tiểu thư mà thôi.”
Dứt lời đuôi mắt lập tức di chuyển muốn nhìn vào Tàn Thư Các yên tĩnh sau lưng hai người trước mặt, mặc dù rất muốn một bước tiến vào, nhưng hai người kia lại yên tĩnh, vững như bàn thạch, đứng như hai pho tượng, bộ dạng lạnh lùng, không hề bị dịch chuyển.
”Người không phận sự, cấm tới gần.”
Chất giọng lạnh lẽo như cứa vào tảng đá vang lên lần nữa, không khỏi lại khiến khóe mắt tiểu nha hoàn kia khẽ co rút. Nàng ấy hai mắt khẽ cong, bộ dạng nhún nhường, không khỏi ôn nhuận cất lời.
”Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội là tới theo lệnh của Tây Hoàng, chỉ là muốn thăm hỏi chút ít với Trần tiểu thư, để Tây Hoàng có thể yên tâm, rằng hoàng cung chúng ta, đón tiếp khách quý chu toàn mà thôi.”
Lúc này đáy mắt của hai người kia mới khẽ buông xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười thanh tú của tiểu nha hoàn, hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai lập tức mở miệng đáp.
”Quay về đi, tiểu thư rất ổn. Như đã nói trước, người không phận sự, cấm tới gần. Đây là lệnh của Nhiếp Chính Vương, ngươi cứ thế đem về nói với Tây Hoàng.”
Dứt lời liền tiếp tục đóng vai trò làm hai pho tượng không ai có thể di chuyển đứng đấy, ánh mắt trông về phía trước.
Tiểu nha hoàn biết không thể nào lay chuyển được bọn họ nữa, chỉ có thể cười trừ quay đầu bỏ đi, hướng về phía tẩm điện của Tây Hoàng mà quay về.